Chương 70 - Tình Ca
- Thanh Phong dạy em những gì rồi? – Thắng Vũ ấn cô ngồi xuống chiếc ghế trước cây đàn dương cầm trắng tinh và hỏi.
- Em mới học được kỹ thuật xếp ngón, lịch sử hình thành dương cầm, vị trí nốt nhạc. – Thi San thật thà trả lời.
Thấy anh nháy mắt ra hiệu, Thi San liền đặt tay lên phím đàn. Những thanh âm vụn vặt, đứt quãng và không có ý nghĩa gì vang lên từ đôi tay ngọc ngà khiến đôi môi chàng nghệ sĩ khẽ mỉm một nụ cười.
Nhìn cô chằm hăm vào cây đàn, anh chợt nhớ đến những người tiếp xúc với chiếc máy tính lần đầu tiên. Bộ dạng của họ lúc đó cũng giống như cô, thật khó khăn để thao tác tất cả các ngón một cách nhịp nhàng.
- Hôm nay có lẽ các học viên sẽ được học cách luyện ngón cơ bản. – Cô đột ngột dừng tay và nói.
- Em quên người đang đứng cạnh em là ai sao? Anh sẽ dạy em ngay bây giờ.
Thắng Vũ vừa nói vừa chỉnh lại tư thế ngồi đàn cũng như tư thế đặt tay của Thi San.
Ngay cả khi ngồi trước máy tính để đánh chữ thì cũng chẳng ai ngồi như cô cả. Lưng cô cong như con tôm và tổng thể cơ thể cô không mang lại cảm giác thoải mái đúng với ý nghĩa mà âm nhạc sẽ mang đến cho con người.
- Thi San, thả lỏng tay nào, đừng gồng. Ngón cái của em phải ngang hàng với ngón út. Các ngón tay cong tròn. Đầu em phải thẳng, cánh tay phải mềm mại.
Ngay khoảnh khắc anh đang tập trung để giúp cô chỉnh lại tư thế đúng nhất thì cô lại bị giọng nói trầm ấm và làn hơi thở thơm hương bạc hà của anh làm cho bất động. Cái cảm giác tê rân rân chạy nhanh khắp cơ thể quá đỗi lạ kỳ.
Lúc ở trong phòng tập đàn, Thanh Phong cũng từng cúi xuống và nhắc nhở cô nhưng anh không khiến cô bấn loạn như thế này.
- À. Cái này anh Thanh Phong cũng có nhắc nhở em rồi nhưng em căng thẳng là lại quên mất. – Cô vội lên tiếng giải thích vì sợ Thắng Vũ sẽ nghĩ sai về Thanh Phong.
- Âm nhạc là một liều thuốc bổ cho tinh thần nên em hãy tập cho bản thân giữ được một tâm trạng thoải mái nhất khi chạm tay lên phím đàn. Chỉ khi em thật sự thả hồn thì em mới có thể thăng hoa được.
Bàn tay Thắng Vũ nhịp nhàng trên những phím đàn và những âm thanh du dương cất lên.
Thi San nhìn thao tác của anh quá đỗi thuần thục thì đột nhiên cô thấy nản lòng. Thanh Phong nói phải tập nhuần nhuyễn từng bàn tay rồi sau đó mới kết hợp mười ngón tay lại nhưng cô không biết đến bao giờ cô mới có thể làm được như Thắng Vũ.
Tay phải thì còn có hy vọng chứ tay trái thì khó lắm. Cô có cảm giác như bàn tay trái không thuộc về cô, cô không điều khiển nó theo ý mình được, luôn bị hụt hẫng lưng chừng.
Qua hết một phút thả hồn theo tiếng đàn, Thi San mới phát hiện ra bàn tay còn lại của Thắng Vũ đang ôm lấy bờ vai mình.
Có lẽ anh cũng không nghĩ gì nhiều và đây chỉ là một hành động vô thức trong lúc chỉnh tư thế ngồi đàn cho cô bởi vì sự tập trung của anh đang đặt vào cây đàn dương cầm đắt tiền.
Khi tiếng đàn vừa ngừng lại, Thi San liền giật mình quay sang phía Thắng Vũ. Thế nhưng, vì cô ngước mặt lên nên đã khiến cho khoảng cách giữa hai gương mặt thu hẹp, ngỡ như chỉ cần cử động thêm chút xíu nữa thì môi mắt họ sẽ chạm vào nhau.
Trong đáy mắt anh in rõ dung nhan cô và trong đáy mắt cô khắc sâu hình ảnh của anh. Trong vô thức, cả hai cứ nhìn nhau hồi lâu. Không gian lẫn thời gian dường như ngừng trôi, gió cũng thôi không thổi đùa bức màn trắng rủ che những ô cửa.
Vào lúc Thắng Vũ không thể kiềm nén được, toan hôn lên đôi môi đối diện thì Thi San đã nhanh chóng quay mặt lệch sang một bên.
Nụ hôn dịu dàng của anh chạm vào mái đầu cô, như có như không, như cố ý như vô tình và muôn phần hụt hẫng.
- Không biết bao lâu thì em mới có thể đàn được như anh?
Câu hỏi vừa thốt ra đã khiến Thi San xấu hổ ngay lập tức. Cô không hiểu vì sao mình lại vuột miệng so sánh ánh sao trên trời với hạt cát trong sa mạc như vậy nữa.
Vốn dĩ cô định nói câu gì đó để cứu vãn tình huống lạ lùng này nhưng cuối cùng chẳng nói được một câu cho ra hồn.
- Sẽ nhanh thôi. Khi em có thể làm chủ những khúc nhạc thì em sẽ hiểu rằng chơi đàn không hề khó như em nghĩ.
Thắng Vũ đứng thẳng lên, bàn tay anh cũng rời khỏi phím đàn lẫn bờ vai gầy của cô. Anh rất muốn hỏi mối quan hệ giữa cô và Thanh Phong là như thế nào nhưng mãi chẳng thể mở miệng cất lời.
Anh sợ rằng nếu cô nói cô có cảm tình đặc biệt với Thanh Phong thì trái tim anh sẽ vỡ tan mất. Thay vì mong chờ câu trả lời từ cô, anh sẽ cố gắng biến bản thân mình thành đáp án cho câu hỏi "người cô yêu là ai?".
- Hôm nay tới đây thôi. Cũng không thể học trong ngày một ngày hai mà thành tài được. Em đi ngủ sớm đi. Ngày mai chúng ta tiếp tục. Và em cũng đừng lo lắng quá vì bên cạnh em là người đã đạt giải nhất của cuộc thi piano quốc tế.
Anh mỉm cười động viên cô rồi nhàn nhã rời đi. Bóng dáng cao gầy khuất dần sau cánh cửa, chỉ còn lại tiếng bước chân rất khẽ cứ xa dần.
Anh sẽ không thể biết khoảnh khắc này, trái tim Thi San đang đấu tranh dữ dội để ngăn đôi chân đừng chạy theo người đàn ông mà cô yêu mến.
Nếu như biết rõ ngày mai là tận thế thì cô đã bất chấp mà đón nhận nụ hôn tình yêu từ anh và chẳng ngại ngần thổ lộ rằng cô thích anh rất nhiều.
Thế nhưng, cuộc đời này còn dài và anh chỉ mới hai mươi mốt tuổi. Tương lai của anh là công ty Thắng Minh.