Chương 69 - Tình Ca

Thi San mải mắng chửi mà không biết rằng người bị cô chửi đang đứng sau lưng. Mãi đến khi múc cơm ra dĩa và toan mang đến bàn ăn thì cô mới nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Thắng Vũ.

- Em.. cơm chiên của anh đây ạ.

- Hóa ra trong mắt em, anh lại là một kẻ xấu xa như vậy.

Thắng Vũ đón lấy dĩa cơm chiên từ tay cô rồi đi đến bên bàn.

Thi San chẳng dám nhìn theo bóng lưng anh, chỉ im lặng, tiếp tục dọn rửa. Đằng nào anh cũng đã nghe hết rồi, cô không còn lời nào để biện minh hay giải thích cả.

Hôm nay, cô đã nôn nao được đặt tay lên phím đàn để thực hành biết bao nhiêu nhưng anh đã ngăn cản cô tới lớp học bằng những trò hết sức trẻ con.

Kim đồng hồ cứ vô tình quay và khi nó điểm tám giờ thì Thi San biết rằng lớp học cũng vừa tan. Cô ngồi lặng lẽ, tập nhịp tay trên phím đàn được vẽ trên giấy.

Nỗi tủi thân càng lúc càng trào dâng khiến cô bật khóc. Những giọt nước mắt buồn tủi rơi xuống, làm nhòe những vết mực được Thanh Phong tỉ mỉ vẽ nên.

Dẫu rất muốn ra ban công hít thở chút gió trời cho lòng thanh thản nhưng Thi San lại sợ Thắng Vũ sẽ vô tình nhìn thấy như trong đêm mưa hôm nào nên cô quyết định đi lên sân thượng. Trên đó vắng vẻ lại cao và quan trọng là không có ai cả.

Bầu trời đêm nay không có trăng, chỉ có vài ánh sao lấp lánh và những ánh điện từ những khu chung cư xa tít tắp ngoài kia.

Cô lại nhớ quê rồi, nhớ căn nhà dột nát, con đường mòn trơn trợt mỗi độ mưa về, cả nấm mồ hoang lạnh không người hương khói của mẹ và bà nữa.

- Mẹ ơi, bà ơi, con nhớ hai người quá. Con phải làm sao đây?

Đôi tay cô từ từ buông khỏi lan can rồi toàn thân cô khuỵu xuống. Những tiếng nức nở vang lên trong bóng đêm tĩnh mịch. Cô ngồi co cụm, gục mặt trên đầu gối, khóc như một đứa trẻ con. Cô không biết cách chỗ mình ngồi không xa có chàng trai đang lặng lẽ đứng nhìn.

Xen lẫn trong tiếng khóc của người con gái là tiếng leng keng của những chiếc móc phơi đồ đánh vào nhau mỗi khi có cơn gió thổi qua.

Chiếc áo sơ mi trắng tinh nổi bật trên nền tối khiến Thắng Vũ càng thêm giận chính mình. Đã tự hứa sẽ mang nụ cười cho cô nhưng anh lại làm cô phải khóc.

- Thi San em.

Giọng nói dịu dàng cất lên, bàn tay ấm áp cũng vươn ra, chạm vào bờ vai gầy đang run lên theo từng tiếng nấc.

Lúc này, Thắng Vũ rất muốn ôm lấy cô gái bé nhỏ vào lòng mà vỗ về nhưng anh không thể vì anh biết rằng điều đó quá đường đột. Cô đang ghét anh nhiều như vậy, âu yếm chỉ càng gây ra phản ứng ngược mà thôi.

- Em.. sợ mưa bất chợt nên lên để kéo cây phơi đồ vô. – Cô vội vàng đứng lên và tách dần khoảng cách giữa hai người.

Dẫu biết lời nói dối này quá vụng về nhưng Thi San cũng không còn cách nào khác. Anh xuất hiện quá bất ngờ và cô hoàn toàn không có cơ hội để lau khô nước mắt. Cô cứ ngỡ anh đã ngủ sau khi ăn không còn sót một hột cơm chiên nào.

- Tại sao vậy? Tại sao em lại nói dối anh? Em nói em không thích đánh đàn mà chỉ thích nghe người khác đàn. – Giọng Thắng Vũ chùng xuống, nặng trĩu buồn.

- Bởi vì em không có đủ tự tin rằng bản thân sẽ làm được. Cho đến khi em gặp lại anh Thanh Phong và nghe anh ấy phân tích thì em mới dám thử sức.

Câu trả lời kia chẳng khác nào một cái tát dành cho Thắng Vũ. Là anh đã không đủ sức đủ tài để thuyết phục cô. Khi nghe cô bảo cô không thích đánh đàn thì anh chỉ biết buồn rầu thất vọng mà không nhận ra nỗi tự ti cô đang mang trong lòng.

- Vậy thì tại sao em không nói với anh? Anh có thể dạy em mà. Thanh Phong phải dạy rất nhiều học viên nhưng anh sẽ chỉ dạy cho mỗi mình em, như vậy em sẽ học được nhanh hơn.

- Em làm sao dám nói chứ? Anh bận rộn học hành. Hơn nữa, em cũng chỉ là một người giúp việc..

- Anh xin lỗi. Thi San à, đừng để tâm những câu nói trong lúc anh tức giận có được không? Anh chưa bao giờ xem em như một người giúp việc, em hiểu mà, đúng không?

Nước mắt lần nữa tràn qua khóe mi Thi San rồi rơi xuống. Cô đương nhiên hiểu tình cảm mà Thắng Vũ dành cho mình nhưng khoảnh khắc nghe chính miệng anh nói ra những lời vô tâm đó, cô không khỏi tủi thân tủi phận.

Ông trời sao khéo trêu ngươi, sao lại để trái tim cả hai vương vấn hình bóng của nhau khi mà khoảng cách giữa hai thân phận quá ư khác biệt.

Cô và anh như đang đứng trên hai vách núi đối diện, chỉ có thể nhìn chứ không thể nào chạm tới nhau được.

- Nhưng mà.. em.. em muốn được tới trung tâm để học, em muốn học lên cao hơn, được cấp bằng nữa. Anh không thể cấp bằng cho em được. Em muốn trở nên chuyên nghiệp chứ không phải là nghiệp dư. – Cô lí nhí bày tỏ.

- Không sao cả. Em cứ đi học ở trung tâm, khi về nhà thì anh sẽ kèm cặp em thêm.

Lời vừa dứt thì Thắng Vũ cũng nhanh chóng bước tới, nắm lấy bàn tay nhỏ bé rồi kéo Thi San trở xuống tầng ba.

Ai đời trong nhà có một tay chơi đàn nổi tiếng thế giới mà cô lại phải đến trung tâm để mò mẫm những nốt nhạc đầu tiên. Ít ra, cô cũng nên nói rõ với anh trước để anh chỉ cho cô các bước căn bản chứ.

Hơi ấm từ tay anh lan sang đã giúp cô nguôi ngoai nỗi nhớ cố hương. Cô không ngờ đến có một ngày cô lại dám trèo cao, đem lòng quyến luyến một chàng trai giàu sang phú quý và tài năng như anh.

Bây giờ, cô mới hiểu cho lỡ lầm tuổi trẻ của mẹ mình. Một khi đã sa chân vào tình yêu, mấy ai kiểm soát được lý trí.