Chương 6 - Tình Ca
Phía dưới bếp, Thi San cũng vừa dọn rửa, sắp xếp mọi thứ xong xuôi. Lau khô đôi tay rồi, cô nhanh chóng rời khỏi.
Khi vừa ngang qua phòng khách thì tiếng gọi của bà chủ làm bước chân người con gái chững lại.
- Đến đây Thi San, để cô chỉ cho cháu thấy con trai cô.
Thế là, cô gái quê vác cái gương mặt ngơ ngác như con ngan đực tới đứng xớ rớ sau lưng bà Hoàng Mai.
Liếc mắt nhìn lên màn hình to đùng phía trước, thấy đang phát mẫu quảng cáo dầu gội đầu với gương mặt người mẫu nam điển trai, góc cạnh, cô khẽ gật gù thầm khen trong lòng. Coi bộ cậu chủ thật là nam tính, còn có nét lai lai. Hóa ra ngoài đi học thì anh còn làm nghề người mẫu nữa ư?
- Ngồi xuống đi cháu, còn vài tiếng đồng hồ nữa là tới à.
Bà Hoàng Mai phấn khích đập tay lên phần ghế sô pha sát bên cạnh mình, hồ hởi thúc giục.
Đêm nay là vòng chung kết rồi, khó trách bà không khỏi nôn nao hồi hộp, có thêm người cùng cổ vũ vẫn hơn.
Trong thâm tâm và cả trong linh tính của một người mẹ luôn dõi theo con từng bước chân từ khi chập chững đến trưởng thành, bà chắc mẩm Thắng Vũ sẽ đạt giải cao ở hạng mục trình diễn dương cầm.
Thi San tuy hơi ái ngại nhưng vẫn ngoan ngoãn vâng lời và tiến lên, ngồi ngay cạnh người phụ nữ đẹp sang trọng, mùi hương của sữa tắm từ bà dịu nhẹ len vào hơi thở tạo nên cảm giác gần gũi thân thương dù rằng nó khác xa mùi nắng cháy ám trên da thịt cùng mái tóc của mẹ cô.
Với tay lấy chiếc bánh ngọt trên bàn, bà Hoàng Mai dúi vào tay Thi San, bảo cô ăn và trong lúc chờ đợi, bà chỉ cho cô cách sử dụng ti vi.
Bản thân cô thầm cảm ơn dì Tâm Lan đã tìm cho mình chốn nương nhờ tạm bợ ổn thế này, bà chủ không hề khó chịu hay cầu kỳ phân biệt gì, ngược lại là rất tốt.
- Con trai cô hơn cháu có một tuổi thôi, hè xong thì vô năm cuối đại học rồi. Nó đam mê dương cầm, theo học từ bé, tối nay là chung kết piano quốc tế.
Nhìn gương mặt rạng rỡ tự hào của bà Hoàng Mai, khóe môi Thi San bất giác mỉm cười. Thế mới nói, con cái luôn là niềm tự hào của ba mẹ. Tiếc thay, cô chưa làm được gì to tát cho mẹ mình nở mày nở mặt thì bà ra đi, mang theo nỗi lo khôn nguôi về đứa con gái chưa thật sự trưởng thành.
Từ đó giờ, thứ cô có thể mang về cho bà là những tấm bằng khen qua các lớp học văn hóa, nhưng hiện tại, tất cả đã thành vô nghĩa khi cô dừng chân trước ngưỡng cửa trường đại học.
Thời gian dần trôi, khi chiếc đồng hồ điểm tám giờ tối cũng là lúc chương trình lên sóng trực tiếp. Sau màn giới thiệu thành phần ban giám khảo, các tiết mục trình diễn lần lượt diễn ra và piano là hạng mục dự thi trước nhất.
- Con bé đó tên Nhã Tiên, bạn thanh mai trúc mã với Thắng Vũ nhà cô.
Đôi mắt Thi San dường như mở to hơn khi nghe bà Hoàng Mai giới thiệu cô gái đang ngồi trước cây đàn dương cầm là người quen của gia đình bà.
Nhan sắc xinh đẹp trong chiếc váy thướt tha tao nhã và những ngón tay nhịp nhàng trên cung đàn chính là niềm mơ ước của cô trong cơn chiêm bao. Người trên ti vi ấy dường như hội tụ tất cả.
Sau khi Nhã Tiên kết thúc phần thi mở màn, tiếng vỗ tay rần rần vang dậy cả khán phòng. Tiếp đến là các tiết mục do những nam, nữ nghệ sĩ trẻ lần lượt trình bày.
Bà Hoàng Mai nhấp ngụm nước lọc, khe khẽ đoán định rằng con trai mình ắt là bắt thăm trúng số cuối thành thử mới mãi chẳng thấy mặt nó ló ra.
- Ra rồi, ra rồi, con trai cô đó. – Bà Hoàng Mai rối rít reo lên khi thấy Thắng Vũ xuất hiện.
Ánh mắt Thi San lại tiếp tục chăm chú nhìn vào màn hình, nơi ống kính đang quay cận cảnh gương mặt trắng trẻo, thư sinh còn pha thêm một chút ơ hờ lãng tử.
Thắng Vũ vận một bộ vest màu đen vô cùng lịch lãm, mái tóc chia hai ngôi để rũ xuống nhưng không che khuất bất kỳ đường nét điển trai nào.
Sau khi cúi chào, anh chậm rãi đến ngồi xuống bên cây dương cầm và bắt đầu bài dự thi của mình.
Cả hai cô cháu gần như nín thở để không bỏ sót một giai điệu nào ngân lên từ đôi tay thiên thần ấy. Tiếng nhạc du dương lãng mạn như đưa người ta lên tận chốn thiên đường và vào trong cõi mộng.
Trước mắt Thi San lúc này chẳng còn cái ti vi nào nữa, cô chỉ nhìn thấy người thanh niên ấy đang ngồi bên cây dương cầm giữa một cánh đồng ngập tràn hoa hướng dương đang tung mình đón nắng.
Ánh sáng thần kỳ từ trời tô vẽ lên khuôn mặt anh và cả những phím đàn anh lướt ngón tay qua một quầng hào quang tỏa rạng.
Khi tiếng piano chấm dứt và tràng pháo tay vang dội cất lên mà Thi San vẫn còn thả hồn tận chốn xa xôi. Mãi đến lúc bà Hoàng Mai quay sang hỏi cô Thắng Vũ đàn thế nào thì cô mới giật mình tỉnh mộng.
- Anh ấy đàn hay quá ạ, như điệu nhạc dành cho những vị thần, ban nãy, cháu đã thấy cả một thiên đường hoa.
Câu trả lời thật thà kèm ánh mắt long lanh xúc động của cô gái trẻ khiến bà Hoàng Mai hài lòng vô cùng. Biểu hiện kia chứng tỏ con bé đã cảm nhận bằng cả trái tim chứ không hề buột miệng nịnh nọt lấy lệ.
- Nó vẫn hay đàn ở nhà lắm, nếu cháu thích, có thể lén lên lầu nghe. – Bà nháy mắt, mỉm cười nói khẽ.