Chương 68 - Tình Ca

- Sắp đến giờ Thi San đi học đàn rồi mà con. Để sáng mai giặt đi. – Bà Hoàng Mai tươi cười cất tiếng.

- Không được đâu ạ. Nếu để đến sáng mai, vết bẩn sẽ bám chặt vào sợi vải, giặt mấy cũng không trắng được.

Dù rằng đang trả lời mẹ mình nhưng ánh mắt của Thắng Vũ không hề rời khỏi gương mặt Thi San. Anh nhận ra nỗi ấm ức đang dâng trào trong đôi mắt long lanh của cô.

Cô có biết nỗi ấm ức trong lòng anh không? Anh đã tự tin mặc định cô là định mệnh của đời anh, là người con gái mà duyên phận đã sắp đặt cho anh nhưng cuối cùng người mà cô chọn để chắp cánh cho ước mơ của cô lại là một người đàn ông không hề xa lạ, chính là bạn thân của anh.

- Vậy thì.. vậy thì bây giờ em mang đồ đi ngâm xà bông, tối về em sẽ giặt. – Cô run run nói.

- Không được, em giặt ngay bây giờ đi. – Mặt anh lạnh tanh, cất tiếng vô tình.

- Thắng Vũ à, con làm sao vậy? Thi San sắp trễ giờ rồi. – Bà Hoàng Mai lên tiếng lần nữa vì thấy con trai mình đột nhiên quá quắt một cách bất thường.

- Cô ấy là người giúp việc, những chuyện con yêu cầu cũng không có gì quá đáng. Chỉ cần làm xong thì có thể đi mà.

- Em giặt liền đây.

Vì sợ hai mẹ con họ xảy ra xích mích nên Thi San vội vàng đặt chiếc túi xách xuống rồi vụt chạy đi.

Tim cô như muốn nhảy ra ngoài khi nghe hai mẹ con anh đối thoại qua lại vì mình. Cô cũng không nghĩ tới việc Thắng Vũ cư xử giống trẻ con, dùng cách này để kiềm chân cô.

Tuy anh nói quần áo rất bẩn nhưng thật ra chẳng có vết bẩn nào to tát cả. Vẫn giống như những lần trước, cô chỉ cần vò sơ là chiếc áo đã trắng tinh.

Đôi tay cô hoạt động nhanh nhất có thể và chỉ trong vòng năm phút thì bộ quần áo đã được giặt xong.

Trong lúc Thi San còn đang phơi đồ trên lầu thì bà Hoàng Mai không ngừng buông lời thắc mắc cũng như hỏi han đứa con trai quý báu của bà về thái độ lạ kỳ vừa rồi.

Hôm qua, lúc Thắng Vũ vừa về đến, không thấy Thi San đâu thì liền hỏi bà. Vốn dĩ bà tưởng con trai cũng giống mình, sẽ vui mừng khi nghe cô gái quê có cơ hội thực hiện ước mơ và được một người đàn ông tốt như Thanh Phong giúp đỡ. Thế nhưng, bây giờ bà mới nhận ra dường như anh không muốn cho Thi San đi học.

- Ở trường có chuyện gì khiến con bực bội sao? Sao con lại trút hết lên đầu Thi San vậy? – Bà Hoàng Mai đưa mắt nhìn lên cầu thang rồi lại nhìn Thắng Vũ.

- Con nhờ cô ấy giặt giúp bộ quần áo thôi mà mẹ. Đây là công việc của cô ấy. Không lẽ con phải tự tay giặt hay sao? Chúng ta mướn người làm và trả lương đầy đủ mà.

Câu nói của anh đã lọt hết vào tai Thi San khi bước chân cô vừa chạm đến bậc thang cuối cùng. Đau lòng là cảm giác duy nhất mà cô có thể cảm nhận trong giây phút này.

Những lời nói đó của anh khiến cho nỗi tự ti luôn thường trực trong cô tăng lên bội phần. Hóa ra, trong mắt anh, cô chỉ là một người giúp việc được trả lương đúng ngày, đúng tháng. Hóa ra, cô đã quá tự tin và sai lầm khi cho rằng anh có tình cảm đặc biệt với mình.

- Thi.. Thi San. – Bà Hoàng Mai thốt lên khi nhác thấy Thi San xuất hiện.

- Em phơi đồ xong rồi. Em.. có thể đi được chưa ạ? – Cô cố kiềm lại những giọt nước mắt và hỏi.

- Chiên cơm cho anh đi. Ít trứng, nhiều cà rốt và đậu cô ve. – Thắng Vũ tiếp lời.

- Ôi trời ơi. Có cơm nóng mà con. – Bà Hoàng Mai trợn mắt nhìn anh.

- Con muốn ăn cơm chiên. Là cơm do Thi San chiên thì mới hợp khẩu vị của con nên mẹ cứ để cô ấy làm.

Anh vừa dứt lời thì điện thoại trong túi xách của Thi San réo vang. Biết rằng không thể nào chiên xong cơm cho Thắng Vũ trong vòng một nốt nhạc nên cô đành chọn cách nói dối để Thanh Phong khỏi chờ đợi.

- Em quên không nhắn với anh trước, hôm nay em bị đau đầu nên xin nghỉ ạ.

- Em đau nhiều không? Em đã uống thuốc hay chưa? Anh vào thăm em nhé.

Giọng Thanh Phong lộ rõ vẻ lo lắng khiến cho Thắng Vũ càng tức tối hơn. Vì Thi San vô tình ấn mở loa ngoài nên anh nghe rõ mồn một.

- Không nghiêm trọng lắm đâu ạ. Anh đi dạy đi. Em cũng vừa uống thuốc rồi.

Người ở ngoài cổng còn chưa kịp hỏi thêm câu nào thì cô đã cúp máy và nhanh chóng tiến vào nhà bếp để chiên cơm.

Bà Hoàng Mai chau mày nhìn Thắng Vũ rồi cũng vội vàng theo chân Thi San.

Thắng Vũ hít một hơi thật sâu, quay trở lên lầu. Anh cần trầm mình trong dòng nước lạnh để cơn giận nguôi ngoai đôi chút.

Khó khăn lắm anh mới gặp được người con gái khiến cho trái tim anh rung động và khát khao được chung đôi dưới một mái nhà nên anh không chấp nhận để cô rơi vào tay kẻ khác.

Tình yêu luôn ích kỷ và anh cũng không ngoại lệ. Anh có thể chia sẻ tất cả mọi thứ ngoại trừ người anh yêu.

- Chắc Thắng Vũ có chuyện buồn bực ở trường nên mới như thế, cháu đừng giận nó nha. Để nó nguôi ngoai, cô sẽ nói chuyện với nó.

Bà Hoàng Mai vỗ nhẹ vào vai Thi San rồi trở về phòng. Bà cũng xót xa cho cô nhưng dẫu sao thì Thắng Vũ vẫn là con trai bà.

Anh nói muốn ăn cơm chiên do Thi San nấu nên bà đâu thể làm thay cô, bà sợ không hợp khẩu vị rồi anh lại ăn ít, không đủ sức khỏe.

- Trương Thắng Vũ, anh là đồ xấu xa, ích kỷ, nhỏ mọn. Đồ xấu xa. – Thi San vừa chiên cơm vừa lầm bầm mắng mỏ nhưng vẫn cố nuốt nước mắt vào tim.