Chương 67 - Tình Ca

Nguyên một ngày hôm qua, Thắng Vũ chẳng nói chẳng rằng và cũng chẳng thèm nhìn mặt Thi San lấy một lần khiến cho cô vô cùng bất an. Cô sợ anh sẽ tìm cớ bắt lỗi rồi đuổi mình ra khỏi nhà.

Mỗi lần cô định sấn tới bắt chuyện thì anh lại bỏ đi, để lại khoảng không gian trống rỗng với chỉ mình cô và những suy nghĩ mông lung, mơ hồ.

Trưa nay cũng giống như trưa hôm qua, Thắng Vũ không về nhà dùng cơm mà cũng không hề báo trước, để mặc cô nấu ê hề thức ăn rồi ngồi chờ đến tận mười hai giờ.

Dẫu có chút buồn nhưng cô vẫn tự an ủi bản thân rằng đây là một tín hiệu vui, ít ra thì anh đã ngó lơ cô và cô không cần phải phân vân hay lo lắng về chuyện bản thân mình làm ảnh hưởng đến tương lai của anh nữa.

Khi bóng tối dần buông và bữa cơm chiều kết thúc cũng là lúc Thi San chuẩn bị để đến trung tâm Khuyến nhạc. Vì cô phải đi học nên bà Hoàng Mai bảo cô cùng bà ăn cơm sớm, không cần chờ Thắng Vũ.

Một tuần cô chỉ học ba buổi và hôm nay là buổi học thứ hai. Nhìn bàn phím piano bằng giấy mà Thanh Phong bỏ công vẽ cho mình, cô bất giác mỉm cười, cũng nhờ có nó mà cô có thể dễ dàng nắm được vị trí các nốt nhạc.

- Qua nay cô thấy Thắng Vũ cứ buồn bực làm sao ấy? Cháu có thấy vậy không? - Bà Hoàng Mai lên tiếng hỏi khi thấy Thi San vừa bước xuống cầu thang.

- Cháu cũng không để ý lắm ạ.

Thi San trương mắt lên nói dối rồi đến ngồi xuống đối diện bà Hoàng Mai.

Cô đã nhận ra tâm trạng anh trở nên tồi tệ từ khi cô trở về sau buổi học đầu tiên. Dẫu anh không nói ra nhưng cô hiểu bản thân chính là nguyên nhân.

Không phải vì cô quá tự tin về vị trí mà cô đang nắm giữ trong trái tim anh nhưng cách anh quan tâm lo lắng cho cô chính là lời thú nhận tình yêu rõ ràng nhất.

- Chắc anh ấy về.

Cô vừa nói vừa bật dậy, lấy chìa khóa và chạy ra sân ngay khi vừa nghe tiếng chuông reo lên.

Bởi vì còn mười lăm phút nữa mới đến giờ Thanh Phong đến đón nên cô biết chắc rằng người nhấn chuông là Thắng Vũ.

Thái độ của anh vẫn không có gì thay đổi, dửng dưng và phớt lờ, điều khiển xe từ từ lướt qua cô rồi chạy thẳng vào gara. Nhìn bộ quần áo chỉn chu cô mang trên người, anh biết rằng cô đang chờ bạn anh đến đón.

Cho dẫu Thanh Phong có là người bạn thân mà Thắng Vũ trân trọng đến thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn không ngại cạnh tranh để giành lấy tình yêu của mình. Thế nhưng, điều anh lo lắng là trái tim của cô gái quê đã sớm chứa đựng bóng hình Thanh Phong.

Anh là một nghệ sĩ và anh cần một tình yêu đồng điệu xuất phát từ hai tâm hồn và hai trái tim cùng chung nhịp đập chứ không hề muốn một tình yêu đơn phương.

- Em lên phòng anh, xả nước nóng vào bồn tắm cho anh đi.

Tiếng nói của anh cất lên khi cả hai vừa đặt chân đến ngưỡng cửa khiến cả Thi San lẫn bà Hoàng Mai đều tròn mắt ngạc nhiên.

Mỗi việc tắm rửa thôi mà cũng cần người giúp việc phụ giúp thì đúng là lạ lùng quá đỗi khi mà anh đã là một người trưởng thành chứ không phải trẻ con, hơn nữa anh cũng không giống mấy anh chàng con nhà giàu thích được hầu hạ.

- Dạ.

Sau tiếng đáp gọn, Thi San hối hả chạy lên lầu vì cô thấy đã gần đến giờ đi học đàn. Thắng Vũ cũng nhanh chóng theo chân cô. Phòng khách lúc này chỉ còn mỗi mình bà Hoàng Mai với khuôn mặt không thể ngu đần hơn.

Tiếng nước xả mạnh phát ra từ phòng tắm như thể hiện rõ nỗi sốt ruột của Thi San. Cô không ngờ lúc anh chịu mở miệng nói chuyện với cô thì anh lại bảo cô làm công việc lạ kỳ này, trông anh cũng không có vẻ gì là mệt mỏi tới mức không tự xả nước được cả.

- Ối trời ơi.

Cô hoảng hốt hét lên và quay đầu lại vì bất chợt thấy gương mặt Thắng Vũ phản chiếu trong tấm gương. Anh đứng chắn ngang lối ra, nhìn cô chằm chằm nhưng chẳng nói câu nào.

- Nước đầy rồi ạ. Anh.. anh tắm đi.

Thi San lắp bắp nói rồi cố hít vào một hơi thật sâu cho cơ thể xẹp bớt để lách qua khe hở bé nhỏ.

Khoảnh khắc chạy ra khỏi phòng, cô suýt ngất đi vì mất quá nhiều không khí. Cũng may là anh không tóm cô lại. Ban nãy, cô còn tưởng anh sẽ túm lấy cô và nhấn chìm cô trong bồn tắm để thỏa cơn tức giận.

Bước chân cô đi như chạy và thậm chí cô chẳng dám nhìn lại.

Đúng lúc cô vừa với tay lấy chiếc túi xách đeo lên vai thì tiếng đằng hắng của anh cũng vang lên buộc cô phải quay đầu.

Trên tay Thắng Vũ là bộ quần áo vừa được thay ra. Tuy là quần áo bẩn nhưng nó được anh xếp gọn gàng giống như những lần trước.

Cô còn tưởng anh đã vào bồn tắm nhưng không ngờ anh vẫn chưa tắm mà chỉ thay đồ rồi tiếp tục giao việc cho cô.

- Em giặt giúp anh bộ quần áo này đi. Hôm nay anh tham gia hoạt động ngoại khóa nên bụi bám nhiều, cần giặt liền.

Đôi tay cô run run đón lấy bộ quần áo từ tay anh. Lẽ nào anh không nhìn thấy là cô sắp phải đi học sao? Cho dù bụi bẩn có bám nhiều hơn nữa nhưng để ngày mai giặt thì cũng có muộn màng gì đâu.