Chương 66 - Tình Ca

Sau hai lần nhấn chuông, Thi San đứng tựa cột, ngước mắt nhìn lên trời cao, nơi những vì sao lẻ loi đang nhấp nháy.

Nơi đây không có quá nhiều ánh sáng nên thi thoảng cô vẫn có thể nhìn thấy được ánh sao, dù chỉ là một vài ngôi thôi nhưng cũng đủ nhen nhóm thêm hy vọng trong lòng cô gái trẻ.

- Thanh Phong đi rồi sao? – Bà Hoàng Mai hỏi ngay khi vừa mở cổng.

- Dạ, Thanh Phong còn phải dạy tiếp cho lớp sau nên vừa thả cháu xuống thì anh ấy đi luôn.

Thi San đón lấy chùm chìa khóa từ tay bà Hoàng Mai, cẩn thận khóa cổng lại. Lúc đi ngang gara xe, thấy chiếc xe của Thắng Vũ, đột nhiên cô cảm thấy bất an vô cùng.

Từ ngày cô xin phép bà Hoàng Mai cho mình đi học thì cũng chẳng nghe Thắng Vũ hỏi gì nên cô đoán rằng bà hoàn toàn không nói chuyện này với anh.

Có lẽ bà cũng như Thanh Phong, cả hai người họ đều cảm thấy giữa cô và Thắng Vũ chẳng liên quan gì để phải thông báo lịch trình hay dự định của cô cả. Nói tóm lại, họ không phải là những kẻ nhiều chuyện.

Trong khi bà Hoàng Mai về phòng nghỉ ngơi thì Thi San đi một vòng để kiểm tra cửa và tắt điện.

Khoảnh khắc tay cô vừa chạm vào chiếc công tắc trong nhà bếp thì phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân. Biết là Thắng Vũ nên cô vội quay đầu.

Thắng Vũ thản nhiên rót nước ra ly, uống nhanh rồi quay lên lầu. Thái độ dửng dưng xa lạ như chẳng hề thấy có người đang nhìn mình khiến Thi San hơi chút hụt hẫng.

Mọi lần, khi chỉ có hai người, thế nào anh cũng chủ động tiếp cận cô để hỏi chuyện và vờ như vô tình chạm tay chứ không phải xem cô như kẻ tàng hình thế này. Cô cũng chẳng mấy ngạc nhiên vì đã đoán được lý do khiến anh thay đổi.

Vốn dĩ cô cũng định nói chuyện này với anh từ mấy hôm trước nhưng cứ mở miệng ra thì lưỡi lại cứng đơ, chẳng thốt lên được câu nào.

Giống như bao lần khác, khi tâm trạng không mấy tốt thì Thắng Vũ lại gởi hết tâm tư vào những phím đàn. Trong đêm khuya thanh vắng, tiếng piano du dương theo gió xa đưa, mang theo nỗi niềm sâu kín chẳng thể nói thành lời của chàng nghệ sĩ.

Ai cũng nghĩ anh có tất cả trong tay, ngoại hình, tính cách, gia thế, tài năng, học thức nên sẽ dễ dàng đốn ngã tất cả trái tim thiếu nữ nhưng có mấy ai hiểu rằng khi anh đứng trước Thi San thì anh lại tự ti vô cùng. Anh luôn có cảm giác cô không coi trọng những gì anh đang có.

Ban nãy, khi chứng kiến cô bước xuống từ xe của Thanh Phong, anh hoàn toàn thất vọng về bản thân. Dẫu anh dịu dàng quan tâm và thể hiện tình cảm của mình thì cô vẫn dửng dưng.

Cô nói với anh cô không thích đánh đàn nhưng lại âm thầm đến trung tâm học. Mẹ anh có thể vì không biết tình yêu anh dành cho cô nên mới thấy chuyện cô đi học đàn là bình thường và không nói với anh nhưng anh không tin cô ngu ngốc đến mức không nhận ra tình cảm chân thành này của anh.

Lẽ nào cô và Thanh Phong đã sớm có tình cảm từ lần anh đưa người bạn ấy về nhà dùng bữa?

- X.. o.. à.. n.. g..

Âm thanh chói tai vì bàn tay dập mạnh xuống phím đàn khiến Thi San giật thót. Vào giây phút Thắng Vũ quay đầu, cô vội vàng ép sát lưng vào vách tường và nhích từng bước thật khẽ để rời đi.

Cứ mỗi khi nghe tiếng dương cầm ngân lên từ lầu ba là cô lại không kiềm được đôi chân mình, cứ thế mà mon men tìm đến để nghe lén.

- Lã Thi San, em giỏi lắm, em dám nói dối anh sao? Lẽ nào so với Thanh Phong, anh không bằng cậu ấy?

Đôi tay Thắng Vũ nắm chặt và ánh mắt anh xoáy thẳng vào khoảng tối nơi bóng dáng cô gái vừa biến mất.

Rõ ràng cô đã lên tới tận đây nhưng lại chọn cách bỏ chạy chứ không muốn cho anh một lời giải thích. Anh không tin cô không có chút tình cảm nam nữ nào với mình khi mà cả hai người ngày ngày giáp mặt nhau.

- Trời ơi, mình làm gì bây giờ? Lẽ ra mình nên nói với anh ấy trước. Nhưng mà.. nhưng mà, cứ thế này cũng không phải là không tốt.

Bước chân Thi San đột ngột dừng lại sau một hồi đi quanh phòng. Một ý nghĩ hơi ác bỗng chốc xuất hiện trong đầu cô.

Cô cho rằng nếu như Thắng Vũ cũng hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Thanh Phong giống như Thanh Trà đã nghĩ thì chắc chắn anh sẽ không còn vương vấn gì nữa.

Chắc chắn anh sẽ không thể nào vì một người con gái mới gặp hơn một tháng mà quay lưng với anh bạn thân từ thời tiểu học đâu. Tình cảm này cũng mới chớm nở thôi, chẳng sâu sắc gì để khiến anh bi lụy cả.

- Nhưng nếu như anh ấy hỏi Thanh Phong thì sao đây? Mình cũng đâu thể nhờ Thanh Phong đóng kịch với mình được. Rắc rối quá đi.

Cô vò đầu bứt tóc rồi tắt điện và leo lên giường, trùm chăn nhắm mắt. Cô đang lo ngày mai không biết cư xử thế nào cho không khí trong nhà bình thường như mọi ngày.

Lỡ đâu mẹ anh tinh ý nhận ra thì cô sợ rằng bà sẽ cho cô đi kiếm việc khác mất. Về phần Thắng Vũ thì có thể anh sẽ tống cổ cô ra khỏi biệt thự và hết yêu hết thương nếu như cơn giận ấy lên đến đỉnh điểm.

Ban nãy, anh đập tay xuống cây đàn anh trân quý chứng tỏ đầu anh cũng đang nóng đến bốc khói rồi, khác xa cái vẻ lạnh lùng bên ngoài.

Nếu như công ty Thắng Minh không vướng víu gì đến hai cha con Nhã Tiên, cô cũng không ngần ngại mà bất chấp một lần thử trèo lên ngọn cây cao đâu. Đằng này, đó là cả tương lai và sự nghiệp của anh.