Chương 65 - Tình Ca

Chiều đến, gió thu nhẹ mơn man trên khu vườn, lay động những nhành cây, mang đến cho Thi San cảm giác thật dễ chịu.

Sau khi sắp xếp các chậu hoa vừa cắt tỉa xong, cô liền lên phòng để chuẩn bị đến trung tâm học đàn.

- Thanh Phong tới chưa cháu? – Bà Hoàng Mai cất tiếng hỏi khi thấy cô bước dần xuống những bậc thang.

- Dạ rồi ạ, anh ấy vừa mới tới.

Bà Hoàng Mai gật đầu rồi đi theo Thi San ra ngoài để khóa cổng.

Hôm nay, không biết có việc gì mà Thắng Vũ về trễ hơn mọi ngày nhưng bà vẫn không gọi điện hỏi anh vì nghĩ rằng có thể là anh đi cùng bạn bè hoặc là một cô gái mới quen nào đó. Bà không muốn làm phiền con trai.

- Cháu chào cô, Thắng Vũ có nhà không cô? – Thanh Phong hạ kính xe xuống, thò đầu ra hỏi.

- Nó vẫn chưa về. Chắc là đi hẹn hò rồi.

Thanh Phong cười tít mắt vì thấy bà Hoàng Mai cũng hao hao giống mẹ anh, mỗi khi anh có việc về trễ là kiểu gì bà cũng cho rằng anh bận theo đuôi cô gái nào đó rồi khấp khởi mừng thầm, đến lúc biết anh đi cùng mấy cậu bạn thì buồn ra mặt, nói vài câu vu vơ hờn dỗi, bỏ đi lên phòng.

Sau khi cúi đầu chào tạm biệt bà Hoàng Mai, Thanh Phong liền lái xe thẳng đến trung tâm Khuyến nhạc Tình Ca.

Suốt đoạn đường, Thi San cứ nghĩ ngợi vẩn vơ, cô đang lo không biết thái độ của Thắng Vũ sẽ thế nào khi biết cô đi học đàn vì trước đó, cô đã nói với anh rằng mình không thích đàn, chỉ thích nghe mà thôi.

Thế nhưng, nếu để anh dạy cô thì chắc cô sẽ bị khó thở mà chết mất, tim cô sẽ ngừng đập hoặc là nhảy luôn ra ngoài. Cứ tưởng tượng cái cảnh anh đứng phía sau lưng rồi với tay ra trước, cầm lấy tay mình mà chỉ bảo là cô lại sợ đến phát run lên.

- Em đừng căng thẳng quá, người đứng lớp dạy em là anh đấy, không phải thầy giáo lạ đâu. – Thanh Phong mỉm cười lên tiếng vì thấy người bên cạnh cứ vặn vẹo mấy ngón tay.

- Em có căng thẳng gì đâu. Tại em mừng quá, cảm giác giống như ngày đầu vào lớp một.

Câu nói của cô khiến Thanh Phong bật cười lớn. Cảm giác mà cô nói đó anh cũng đã từng trải qua vào ngày đầu tiên đi học. Chỉ là, anh chỉ có thể trải qua một lần còn cô thì được những hai lần.

Kỷ niệm về ngày đó là một kỷ niệm in sâu trong tiềm thức, đôi khi lãng quên nhưng chỉ cần ai đó nhắc lại là nó ùa về, mang theo vô vàn xúc cảm khiến anh bồi hồi, xao xuyến.

Khoảnh khắc đặt chân vào lớp học đàn, Thi San có cảm giác như cô đã mở được lớp cửa đầu tiên và bước lên nấc thang đầu tiên của tương lai sáng lạng.

Cô có lòng tin tuyệt đối rằng bản thân sẽ làm thật tốt vì đây chính là đam mê, ước vọng của cô, không phải tạm bợ hay bị ép buộc.

Buổi học đầu tiên chủ yếu là tìm hiểu về lịch sử hình thành đàn Piano và các lý thuyết về cấu tạo đàn, kỹ thuật xếp ngón trên đàn piano và cách đọc nhạc.

Trong mắt Thi San lúc này, Thanh Phong không còn là Thanh Phong nữa mà là một giảng viên. Cô cẩn thận ghi chép và nhớ tất cả những gì anh nói.

Đến tận bây giờ cô mới biết vì sao piano còn được gọi là dương cầm. Dương có nghĩa là biển lớn, chỉ hướng thuộc về nước ngoài, phương Tây và cầm có nghĩa là bộ ngọc, một loại đàn cổ của Trung Quốc.

- Nếu nói về khuyết điểm thì piano chỉ có hai khuyết điểm chính là không thể mang vác dễ dàng và giá thành khá đắt. Tuy vậy thì nó đã hiện diện khắp nơi trên thế giới và trở thành nhạc cụ quen thuộc nhất.

Nói đến đó thì ánh mắt Thanh Phong cũng rời khỏi màn chiếu và dán lên gương mặt háo hức của Thi San.

Anh thấy cô chẳng khác nào đứa trẻ mới vào lớp một cả. Dường như nụ cười ấy đã thường trực trên môi cô từ đầu buổi giảng đến tận bây giờ.

- Được rồi, bây giờ chúng ta hãy thực hành trên đàn nào.

Thanh Phong tắt máy chiếu rồi rảo bước ra khỏi phòng, các học viên cũng rời bàn và theo chân anh xuống tầng dưới để thực hành.

Thi San có thể nghe rõ tiếng các học viên nam và nữ trầm trồ khen ngợi về ngoại hình điển trai của chàng giảng viên. Có cô gái còn khẳng định anh chính là người đàn ông đẹp nhất thành phố.

- Ban nãy tôi dạy các bạn cách đọc nốt trên hình ảnh nhưng có lẽ là chưa ai nhớ đâu. Khi các bạn chạm tay vào phím đàn thì sẽ dễ nhớ hơn. Một khi nắm được vị trí của các nốt nhạc thì việc luyện ngón sẽ nhanh hơn và dễ dàng di chuyển ngón hơn.

Theo chỉ dẫn của Thanh Phong, mỗi học viên nhanh chóng chọn lấy một vị trí và ngồi vào.

Thi San cũng ngồi xuống trước cây đàn piano ngay bên cạnh và tập trung nhìn vào hình ảnh thể hiện vị trí các ngón tay trên giấy rồi từ đó đặt tay lên các phím đàn để ghi nhớ.

- Một đến năm, ngón cái đến ngón út, C, D, E, F, G. Năm ngón tay.. - Cô lẩm nhẩm theo từng thao tác.

Sau khi đi một vòng khắp các phòng để hướng dẫn cho các học viên thì Thanh Phong trở lại bên cạnh Thi San. Anh cảm thấy vui vì được là người dạy cho cô những bài học vỡ lòng.

Anh tin sau này, mỗi khi cô đặt tay lên phím đàn thì người cô nhớ tới đầu tiên sẽ là anh, một thầy giáo và là một người bạn tốt để rồi đến một lúc thích hợp thì anh có thể trở thành một người chồng tốt của cô.

Sáu mươi phút trôi qua nhanh chóng và buổi học kết thúc trong sự tiếc nuối của các học viên vì ai cũng muốn được thực hành lâu hơn một chút và được ngắm thầy giáo đẹp trai lâu hơn một chút.

Vì còn phải đứng lớp vào khung giờ tiếp theo nên sau khi đưa Thi San về đến cổng biệt thự thì Thanh Phong cũng quay lại trung tâm Khuyến nhạc và tiếp tục công việc vốn là niềm đam mê của mình.