Chương 64 - Tình Ca
Suýt chút nữa thì Tăng Thiện đã bật cười vì sự khôi hài của hai người trước mặt. Cuối cùng thì hắn cũng tìm thấy ở Nhã Tiên thêm một điểm thu hút ngoài tài chơi đàn piano.
Cách cô chất vấn ba mình đã chứng tỏ cô rất lo lắng và quan tâm đến ông. Theo quan điểm của hắn thì một người con có hiếu sẽ không thể là người xấu được. Tính nết cô kiêu kỳ đỏng đảnh có chăng cũng vì do ba mẹ quá cưng chiều mà ra.
- Bác và Nhã Tiên cũng đừng lo lắng quá, chỉ là mới chớm có dấu hiệu thôi. Chỉ cần điều chỉnh chế độ ăn uống thì sẽ không có gì đáng ngại cả. – Tăng Thiện dịu giọng trấn an cả hai.
Tiếp đó, hắn lấy giấy viết, ghi rõ ràng cho Nhã Tiên và Triệu Kiến Đức các chế độ ăn uống dành cho những người đang có nguy cơ mắc bệnh tiểu đường.
- Mỗi lần bác cảm thấy mệt thì uống một ly nước mía nhé. Nước mía sẽ làm lượng đường trong máu ổn định lại. Tốt nhất là ngày nào bác cũng nên uống một ly. – Hắn trao tờ giấy cho Nhã Tiên rồi quay sang dặn dò Triệu Kiến Đức.
- Nước đường có được không cháu, uống nước đường thì đường cũng lên được mà đúng không? – Triệu Kiến Đức tò mò hỏi thêm.
- Ba này, tiểu đường rồi mà còn uống đường nữa, có phải ba muốn bị cao đường huyết hay không? – Nhã Tiên trừng mắt nhìn ông.
- Thì đường làm từ mía ra mà. – Triệu Kiến Đức cãi cố.
- Chúng ta nên lựa chọn thức uống lành mạnh và dễ kiểm soát hơn ạ.
Chàng bác sĩ buộc phải chen vào để chấm dứt cuộc tranh luận giữa hai cha con.
Nhã Tiên lại tiếp tục dán mắt vào tờ giấy và đọc. Cô thấy dòng chữ cuối cùng của Tăng Thiện là yêu cầu bệnh nhân uống lá dâu tằm sắc chung với đậu xanh trần để uống trong một tuần và mỗi tháng thì đều uống một lần như vậy.
- Thức uống đó có thể giúp ổn định lại lượng đường trong máu và cũng là phương thuốc hữu hiệu trị bệnh tiểu đường. Chỉ cần bác uống đều đặn thì không có gì phải lo lắng cả.
Giây phút này đây, Nhã Tiên mới biết cúi đầu bẽn lẽn trước Tăng Thiện. Cô không ngờ hắn am hiểu nhiều như vậy, còn hướng dẫn rất tận tình chu đáo.
Lúc nghe ba mình có dấu hiệu mắc căn bệnh này, cô đã lo đến khó thở nhưng giờ cô có thể bình tâm rồi.
Cũng may trước đây cô chưa lần xấc xược hay khinh rẻ hắn, nếu không thì chắc phải đào cái lỗ chui xuống mới bớt nhục.
- Cảm ơn anh Tăng Thiện. Cũng may mà có anh. Tôi còn tưởng ba tôi phải uống rất nhiều thuốc.
Giọng nói nhẹ nhàng và ánh mắt chứa đựng niềm biết ơn của cô tiểu thư nhà giàu khiến Tăng Thiện đánh rơi tận mấy nhịp tim.
Tuy nhiên, hắn nhanh chóng lấy lại phong thái chuyên nghiệp và nói rằng tất cả chỉ là vì trách nhiệm công việc.
Còn Triệu Kiến Đức thì rất có cảm tình với chàng trai trẻ, ông thấy Tăng Thiện cũng điển trai không kém gì Thắng Vũ, tuổi trẻ tài cao, chỉ hơn Nhã Tiên mấy tuổi mà đã giữ chức trưởng khoa xét nghiệm của bệnh viện tư nổi tiếng.
Nhưng điều khiến ông ngưỡng mộ hắn chính là sự hiểu biết không chỉ bên Tây y mà còn cả Đông y nữa. Cách trị bệnh kết hợp này không phải bác sĩ nào cũng có thể áp dụng vì có những góc khuất của từng ngành nghề mà chỉ có những người trong nghề mới thấu hiểu.
- Cảm ơn Tăng Thiện nhé. Nếu đã quen biết với Nhã Tiên thì hôm nào rảnh rỗi hãy ghé nhà bác chơi cho biết nhà. – Triệu Kiến Đức đứng lên và nói.
- Dạ. Cháu sẽ sắp xếp thời gian.
Vào thời khắc hai người đẩy cửa bước ra khỏi phòng, Nhã Tiên bất giác quay đầu nhìn lại nhưng lúc này Tăng Thiện đang bận rộn xem những hồ sơ bệnh án khác.
Đến lúc cô quay mặt đi thì hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng đang khuất dần. Thực ra, hắn biết rõ Nhã Tiên không chào đón hắn tới nhà cô đâu, trừ phi hắn biến thành Thắng Vũ. Câu nói đó chỉ là một phép lịch sự tối thiểu đối với lời mời từ Triệu Kiến Đức.
Hắn buông cây viết trên tay xuống rồi tiến đến khung cửa kính, vạch màn trông xuống khoảng sân trong khuôn viên bệnh viện.
Giữa bao nhiêu người đang ngược xuôi bên dưới nhưng hắn vẫn có thể dễ dàng nhận ra bóng dáng của Nhã Tiên và Triệu Kiến Đức đang bước lần ra bãi đỗ xe.
- Anh nhớ em, Nhã Tiên à.
Tiếng thở dài xen lẫn trong tiếng thì thầm khiến không gian trong căn phòng trở nên chùng xuống. Hắn có tất cả nhưng những thứ đó không thể giúp hắn mua được trái tim kiêu kỳ kia.
Khoảng thời gian vừa qua hắn rất nhớ vì không thể thấy mặt cô nhưng khi được gặp thì lại khiến bản thân buồn hơn. Phải chăng đây cũng là cảm giác của Nhã Tiên đối với tình yêu đơn phương mà cô dành cho Thắng Vũ?
Âm thanh của bản nhạc chuông phát ra từ chiếc điện thoại kéo Tăng Thiện ra khỏi dòng suy nghĩ bộn bề. Hắn vội vàng bấm nghe vì màn hình hiển thị cuộc gọi đến là từ người mẹ yêu quý của hắn.
- Alô, con nghe đây mẹ.
- Alice đã hoàn thành chương trình du học và trở về rồi. Con bé vẫn chưa có bạn trai và con thì cũng không kiếm nổi cho mẹ một cô con dâu sau ngần ấy năm bỏ nhà ra đi nên bây giờ con hãy quay về và hoàn thành hôn ước này.
Giọng người phụ nữ vang vang khiến đầu Tăng Thiện cũng choáng váng theo. Hắn không ngờ khả năng tìm kiếm chân tình của Alice cũng tệ như hắn vậy.
Rõ ràng là đã thỏa thuận với nhau sẽ kiếm bằng được đối tượng kết hôn để giải trừ hôn ước này kia mà, sao chưa kiếm được ai mà cô đã quay về vạch xuất phát thế không biết.
Hai gia đình đính hôn cho hắn và Alice ngay khi cả hai mới tròn một tuổi. Khi trưởng thành, hắn nói tình cảm hắn dành cho cô chỉ là tình bạn bè bình thường và họ quyết định đi tìm nửa kia của mình để thuyết phục ba mẹ hai bên từ bỏ hy vọng gán ghép này. Cuối cùng thì cô tay trắng và hắn thì trắng tay, chẳng có ai thèm yêu cả.