Chương 63 - Tình Ca
Bữa tiệc kết thúc thì cũng đã mười giờ đêm. Sau khi tiễn các quan khách ra về thì Triệu Kiến Đức và Hứa Tuyết Linh cũng lên xe để Nhã Tiên đưa về.
Hôm nay, ông uống khá nhiều nên ngay khi vừa ngồi vào ghế thì ông gục đầu trên vai vợ và ngủ luôn. Chỉ qua một bữa tiệc mà ông đã bắt thêm được vài mối làm ăn lớn, mục đích đạt được còn hơn cả dự kiến ban đầu.
Qua một đêm say giấc, Triệu Kiến Đức thức dậy và cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Vốn ông cứ ngỡ là dư âm của rượu nhưng sau khi đã uống canh giải rượu và ăn sáng thì cũng chẳng thấy khá hơn là bao.
- Hay là mình đi khám đi ba, mấy hôm trước con cũng nghe ba than mệt rồi. – Nhã Tiên lo lắng nhìn ông.
- Người già mà, lúc khỏe lúc mệt là chuyện bình thường. Vô bệnh viện không bệnh thì cũng thành bệnh mất. – Triệu Kiến Đức xua tay.
- Có bệnh thì mới mệt mỏi chứ ba. Người ta bị bệnh mới vô đó thăm khám chữa trị chứ. Ba là người trí thức mà nói chuyện cứ như mấy người dưới quê không am hiểu gì hết.
Nhã Tiên xụ mặt ra vẻ dỗi hờn rồi đến ngồi trên ghế sô pha.
Ba của Thắng Vũ cũng vì cố chấp không đi khám bệnh nên từ lúc phát hiện đến lúc mất chỉ vỏn vẹn có hai tháng, chẳng kịp cứu vãn gì.
- Thôi được rồi, để lát ba chạy tới bệnh viện xem sao. Mà hôm nay con không đi học hay sao còn ngồi thừ ra đó mà giận dỗi?
- Hôm nay con học buổi chiều. Bây giờ ba chuẩn bị đi, con đưa ba đi khám luôn. Tháng trước ba cũng nói để ba tự đi rồi ba lấy cớ bận này bận nọ, đến giờ con cũng chẳng thấy giấy khám bệnh hay phiếu xét nghiệm đâu hết.
Hứa Tuyết Linh vừa từ dưới bếp đi lên, nghe qua cuộc trò chuyện của hai cha con thì cũng lên tiếng khuyên chồng nên đến bệnh viện kiểm tra cho cả nhà yên tâm.
Bị hai mẹ con thúc ép nên Triệu Kiến Đức đành nghe theo, lên lầu thay bộ quần áo chỉn chu rồi chui vào xe cho Nhã Tiên đưa đến bệnh viện tư nhân nổi tiếng nhất thành phố.
Sau khi làm các thủ tục giấy tờ và lấy mẫu máu, cả hai ra hàng ghế chờ như bao nhiêu bệnh nhân khác.
Tuy Nhã Tiên quen biết Tăng Thiện nhưng cô không muốn nhờ vả hắn mà cứ đi theo quy trình bình thường.
Bệnh viện tư nhân này chẩn đoán bệnh vô cùng chính xác và đội ngũ y bác sĩ cũng giỏi nên cô quyết định đưa ba mình đến đây.
- Nhã Tiên, cô đi khám bệnh sao?
Tiếng nói trầm ấm bất chợt cất lên khiến Nhã Tiên giật mình đánh thót, vội cất điện thoại vào túi xách rồi ngẩng đầu nhìn.
Đây là lần đầu tiên, cô thấy tên bác sĩ mặc áo blouse trắng, trông hắn cũng ra dáng lắm. Từ sau bữa tiệc sinh nhật Thanh Phong thì cô và hắn cũng không có dịp gặp lại vì lịch học của cô kín mít, không đến phụ giúp đoàn thiện nguyện được.
Bên cạnh đó là vì cô biết thời gian Thắng Vũ dành cho hoạt động này cũng thưa dần và anh chỉ hỗ trợ tài chính nên cô chẳng buồn sắp xếp tham gia.
- Không phải tôi mà là ba tôi. Tôi đưa ông đi khám. – Cô đứng dậy, nhẹ nhàng trả lời.
- Cháu chào bác, cháu là Tăng Thiện. Vì tham gia các hoạt động thiện nguyện nên cháu có biết Nhã Tiên. – Tăng Thiện lễ phép cúi chào người đàn ông trung niên đối diện.
- Chào cháu. Bác tới đây để kiểm tra sức khỏe, chẳng hiểu sao dạo này bác cứ thấy mệt mỏi liên tục, giống như kiểu chạy rồi bị hụt hơi ấy. Lạ lùng.
- Bác với Nhã Tiên vô phòng cháu uống nước và chờ một chút, để cháu xem hồ sơ khám bệnh của bác thế nào.
Triệu Kiến Đức gật đầu lia lịa rồi theo chân Tăng Thiện.
Ông thầm trách Nhã Tiên vì sao có quen bác sĩ trong này mà không lên tiếng nhờ vả để các thủ tục được tiến hành nhanh gọn một chút, hại ông ngồi chờ vất vưởng, tốn bao nhiêu là thời gian quý báu.
Tới khi thấy tấm biển trước căn phòng thì ông càng trách con gái mình nhiều hơn vì biết Tăng Thiện chẳng phải bác sĩ bình thường mà là trưởng khoa xét nghiệm.
Hai cha con ngồi uống nước và chờ chàng bác sĩ quay lại. Nhã Tiên rảnh rỗi nên lấy điện thoại ra và ngắm những bức ảnh chụp khoảnh khắc hai chàng trai độc thân hoàng kim đang song tấu piano rồi chọn vài bức rõ nhất, gởi sang cho Thanh Phong cùng Thắng Vũ.
Qua mười lăm phút sau, Tăng Thiện trở lại với kết quả xét nghiệm tổng quát trên tay.
Vừa trông thấy hắn, Nhã Tiên liền cất điện thoại, chuẩn bị tinh thần để nghe hắn nói. Từ lúc quen biết hắn thì đây là lần đầu tiên cô coi hắn nặng vài ki lô gam. Đúng là khi bệnh thì người ta mới biết quý và trân trọng bác sĩ.
- Kết quả cho thấy hàm lượng đường trong máu của bác không ổn định. Nói tóm lại là bác cảm thấy mệt vì bị hạ đường huyết và bác cũng có nguy cơ mắc bệnh tiểu đường. – Tăng Thiện chậm rãi lên tiếng và trao kết quả xét nghiệm cho Nhã Tiên.
Thật sự thì khi nhìn vào đó Nhã Tiên cũng chẳng hiểu gì, cô chỉ lắng nghe lời hắn nói mà thôi.
Trong lớp cô cũng có vài vị phụ huynh của bạn cô mất vì căn bệnh này, cô còn nghe nói chỉ một vết trầy xước thôi cũng khiến bàn chân họ trở nên lở loét rồi hoại tử.
- Phải làm sao đây? Sao ba lại bị bệnh này chứ? Sao không bị bệnh khác mà lại bị tiểu đường chứ? – Cô quay sang Triệu Kiến Đức và buông lời chất vấn.
- Ôi trời ơi. Con với cái, con tưởng ba muốn bị bệnh hay sao? Ba được quyền chọn lựa căn bệnh cho mình ư? – Triệu Kiến Đức tròn mắt nhìn con gái rượu.