Chương 62 - Tình Ca
Thắng Vũ trở lại bàn, chào tạm biệt mọi người rồi tiến thẳng ra bãi đậu xe, Thanh Phong theo tiễn anh một đoạn.
Ai cũng nghĩ Thắng Vũ mệt thật nhưng bà Hoàng Mai thì hiểu rõ con mình, bà biết anh không thích cái không khí chộn rộn náo nhiệt này, càng không thích uống bia uống rượu.
Cả bà và anh đều biết chắc rằng nếu anh ngồi lại thì kiểu gì cũng có rất nhiều người đến bắt chuyện và mời rượu. Theo phép lịch sự thì anh sẽ khó lòng từ chối mà uống nhiều thì ảnh hưởng cơ thể.
Đó cũng là lý do bà đang đào tạo dàn nhân viên chuyên đi ngoại giao, tiếp khách để đến lúc anh kế tục sự nghiệp thì bọn họ sẽ là người hỗ trợ cũng như thay mặt anh trong các bữa tiệc cùng đối tác.
Văn hóa làm việc trên bàn rượu đã như luật bất thành văn, mọi người đều như vậy thì Thắng Vũ cũng không thể làm khác đi được.
- Lái xe được không? Có cần tôi hộ tống không? – Thanh Phong lo lắng hỏi khi Thắng Vũ vừa mở khóa xe.
- Cũng không nghiêm trọng lắm đâu. Cậu làm như tôi bệnh sắp chết vậy. Mau trở vào đi.
- Tôi biết mà, sợ uống rượu mời đúng không? Thôi, chúc cậu tối vui nhé. Lái xe cẩn thận.
Rời khỏi nhà hàng, Thắng Vũ cho xe chạy đến quán hủ tiếu và mua hai tô. Anh muốn được cùng người con gái anh yêu thưởng thức món ăn bình dân mà cả hai yêu thích hơn là ngồi bên bàn thức ăn đầy cao lương mỹ vị kia.
Khi nghe tiếng chuông cửa ngân nga, Thi San cứ ngỡ mình nhầm vì đồng hồ chỉ mới điểm tám giờ đúng. Cô không nghĩ là Thắng Vũ về sớm khi mà cô đã từ chối ra ngoài cùng anh.
- Cái này.. anh.. - Thi San ngập ngừng đón lấy cái bịch từ tay Thắng Vũ.
- Vì em muốn ở nhà nên anh mua về cho em. Vào đổ ra tô ăn thôi, vẫn còn nóng đó.
Anh vừa dứt lời thì chuông điện thoại cũng réo vang. Khoảng cách giữa hai người khá gần nên dù không cố ý thì Thi San vẫn thấy rõ người gọi đến là Nhã Tiên.
Bất giác, tim cô đập thình thịch vì lo lắng. Thắng Vũ bỏ về bất chợt và Nhã Tiên gọi chứng tỏ cô ấy đang nghi ngờ.
- Anh về tới nhà chưa? Em lu bu quá, nhìn lại không thấy anh, hỏi ra thì mới biết anh bị mệt. – Giọng Nhã Tiên lộ rõ vẻ lo lắng.
- Anh tới nhà rồi. Nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏe thôi mà.
- Dạ. Vậy anh nghỉ ngơi đi nhé.
Nghe tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia, Thắng Vũ cũng có thể mường tượng ra không khí náo nhiệt ở đó. Khi mà mọi người đã ngấm rượu thì giọng nói của họ cũng to hơn bình thường, đôi lúc còn phấn khích nhảy nhót nữa.
- Anh bị mệt sao ạ? Anh lại bị chóng mặt sao? – Thi San nhìn chằm chằm vào anh và hỏi.
- Không có, anh lấy cớ mệt để về sớm thôi, anh không thích ồn ào.
Khoảnh khắc anh lướt qua cô, tay áo anh bất chợt chạm vào làn da khiến cô cảm thấy như có một luồng điện nhẹ chạy nhanh khắp cơ thể mình.
Khoảnh khắc này là hạnh phúc xen giữa bi thương. Cách anh đang đối xử với cô đâu khác gì tình nhân đâu chứ. Cô mong sao anh đừng nói ra điều gì để cô còn có thể bám trụ nơi này cho đến ngày cô có thể tự ra ngoài bươn chải.
Nếu như anh nói tiếng yêu vào lúc này thì cô chỉ còn cách rời đi ngay lập tức mà thôi, chẳng thể cứ vờ như chưa nghe được.
- Anh cảm giác như mua về nhà ăn không ngon bằng ngồi tại quán. Em có thấy vậy không? – Thắng Vũ cất tiếng hỏi sau khi nuốt xong mấy cọng hủ tiếu.
- Dạ có. Hay là.. tại em đựng trong cái tô này.
Cô vừa nói xong thì Thắng Vũ cũng phì cười. Cái tô thì liên quan gì đến việc hủ tiếu ngon hay dở chứ? Cô cũng đâu trộn hủ tiếu với cái tô mà ăn được đâu.
Anh hỏi cô để khuấy động bầu không khí yên tĩnh này thôi chứ anh biết là do cảm giác khi ngồi ăn trong nhà đã khiến cảm nhận của anh thay đổi.
Ngồi giữa trời đêm và để từng cơn gió thổi vào người trong khi đang ăn mới đúng với kiểu thưởng thức món ăn đường phố này.
- Sao em lại đổ tội cho cái tô chứ? Nó là vật vô tri đó, nó cũng không tiết ra muối hay đường để khiến vị của món ăn khác đi đâu. – Anh âu yếm nhìn cô và nói.
- Ý em là cảm nhận ấy. Em nhớ lúc nhỏ, khi mẹ em mua mấy cái tô mới về thì em rất thích dùng nó để đựng cơm vì cảm thấy khi ăn cơm trong tô mới ngon hơn và ăn được nhiều hơn. – Cô lí nhí phân trần.
Trái tim Thắng Vũ lại nhói lên khi hình ảnh cô bé nhà nghèo từ bao nhiêu năm về trước xuất hiện trong trí tưởng tượng của anh.
Anh có thể mường tượng ra cảnh cô ngồi bưng tô cơm và ăn với khuôn mặt ngây thơ vui vẻ nhưng chính vì nụ cười đó càng khiến người khác thương tâm hơn.
Bàn tay anh nhẹ nhàng vươn tới, vén sợi tóc vừa xõa xuống trước mặt cô vì nó sắp nhúng vào tô hủ tiếu.
Động tác của anh khá nhanh nhưng cũng khiến Thi San bất động ngay cả khi anh đã thu tay về. Những đụng chạm nhỏ nhặt thế này càng khơi gợi những tình cảm mà cô đang ép mình đè nén.
- Tô nhà mình cũng là tô mới mà. Anh nghĩ là vì thiếu gió trời nên cảm nhận của chúng ta mới khác đi thôi.