Chương 60 - Tình Ca
Nhìn bóng dáng mảnh mai của cô gái quê trong gương chiếc hậu nhỏ dần mà Nhã Tiên chỉ biết mím môi để ngăn cơn giận đang khiến toàn thân cô run rẩy.
Tuy Nhã Tiên biết rõ Thắng Vũ là người chủ động theo đuổi Thi San nhưng sao khi nghe cô gái quê tự hào nói lên điều đó thì cô không thể chấp nhận được.
- Thi San, miệng lưỡi cô cũng ghê gớm lắm. Ai nói gái quê là hiền lành chứ?
Khi chiếc ô tô bóng láng ra tới đường lớn thì Thi San cũng vừa về tới biệt thự. Chẳng hiểu sao nước mắt cô cứ hoài tuôn rơi không ngớt dù rằng cô đã đáp trả lại Nhã Tiên.
Cô cũng không còn tâm trạng ăn sáng nữa mà bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa và chuẩn bị bữa trưa luôn. Trưa nay, Thắng Vũ vẫn sẽ về ăn cơm như mọi ngày vì tiết học của anh bắt đầu lúc hai giờ chiều.
Khi kim đồng hồ chỉ mười một giờ ba mươi phút thì Thắng Vũ cũng vừa về tới. Khoảnh khắc bước xuống xe, anh thấy đôi mắt của người con gái anh thương hơi sưng đỏ, giống như là cô mới vừa khóc xong.
- Thi San, em khóc sao? Mắt của em..
- À, dạ. Tại em hái trái mận, ngửa mặt lên nhìn thì bị bụi rớt vô. – Cô mỉm cười, nói dối.
- Em thích ăn thì nói anh mua cho em, mận ngoài phố bán ngon và ngọt lắm, mận nhà mình thì chua lắm, em ăn làm gì?
- Tại em thấy có mấy trái to nên thích hái thôi. Ngoài chợ cũng có bán mà anh.
Tuy Thi San ngỡ rằng mình đã lừa được Thắng Vũ nhưng anh biết cô đang nói dối, nếu là bụi bay vào mắt thì mũi cô đã chẳng đỏ lên thế kia rồi.
Anh đang cho rằng cô nhớ quê và nhớ mẹ nên mới thế. Anh định bụng sẽ sắp xếp một ngày để đưa cô về thắp nhang cho bà và mẹ cô để cô vơi bớt nhớ nhung trong lòng.
Bàn ăn nhanh chóng được dọn lên. Thấy Thi San có vẻ chẳng muốn ăn nên Thắng Vũ cũng không cảm thấy ngon lành gì. Anh về là để cùng ăn trưa với cô nhưng cô cứ gắp từng hột cơm thế này thì còn đâu tâm trạng để nuốt nữa.
- Tối nay anh đưa em đi ăn hủ tiếu nha. Cũng lâu rồi mình chưa quay lại đó. – Thắng Vũ ngừng đũa, cất tiếng đề nghị.
- Hôm nay anh và cô đi dự tiệc kỷ niệm ngày cưới của chú Kiến Đức mà, anh quên rồi sao? – Thi San ngẩng đầu nhìn anh và hỏi.
- Thì anh chỉ đến cho có mặt thôi, sau đó quay về đón em. Bảy giờ vô tiệc thì tầm bảy giờ ba mươi anh xin phép ra về. – Anh hào hứng sắp xếp lịch trình cho mình.
- Hôm nay em không khỏe, em không muốn ra ngoài.
- Em đau ở đâu sao?
- Bụng em hơi khó chịu.
- Sáng nay em ăn gì? Có phải em ăn đồ có nhiều dầu mỡ nên khó tiêu không?
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Thắng Vũ mà Thi San càng thêm sầu não. Sao anh cứ hỏi cho ra nhẽ làm gì, anh thông minh như vậy thì lý ra anh nên biết đó là cái cớ để cô từ chối lời mời chứ.
Nếu như có khả năng thì cô đã xin nghỉ việc và dọn đi. Có như vậy thì cô mới không bị Nhã Tiên chặn đường cảnh cáo nữa. Không có anh thì đời cô cũng đủ phiền muộn lắm rồi.
Tình yêu cũng quan trọng nhưng cái bụng không no thì tâm trạng đâu mà yêu với đương. Cô cần công việc, cần tiền và đó là lý do cô không thể ngẩng cao đầu mà rời khỏi nhà anh trong lúc chưa tích cóp được chút gì cho tương lai. E rằng cả thành phố không còn nơi nào tốt hơn cho cô tá túc ngoài ngôi biệt thự này.
- Không phải đâu. Lâu lâu thì em bị như vậy. Từ từ rồi lại hết. – Cô lắc đầu, tiếp tục gắp thức ăn cho vào chén.
- Anh đưa em đến bệnh viện khám nhé. Khám để biết bệnh sớm còn chữa nữa. Chứ đau bụng gì mà lâu lâu lại đau? Chắc chắn là em bị bệnh rồi.
Nỗi ám ảnh về căn bệnh được phát hiện ở giai đoạn cuối và không thể chữa trị của ba anh vẫn luôn thường trực nên anh lo Thi San cũng giống ba mình. Có những căn bệnh hiểm nghèo nhưng triệu chứng chẳng mấy rõ ràng thành thử người ta chủ quan, đến khi biết ra thì đã muộn màng.
Vì Thắng Vũ cứ nhất quyết đòi đưa cô đến bệnh viện nên cô cũng không còn cách nào khác ngoài việc lí nhí giải thích với anh rằng cô bị đau bụng theo tháng chứ không phải bệnh tật gì hết.
Vốn dĩ Thi San chỉ định lấy cớ đau bụng để từ chối Thắng Vũ thôi nhưng giờ phải nói ra chuyện tế nhị này khiến cô vô cùng xấu hổ dù biết rằng chuyện đó là chuyện bình thường của con gái.
- À, thì ra là vậy. Thôi, ăn cơm tiếp đi em. – Thắng Vũ tủm tỉm cười vì thấy hai lỗ tai của cô nàng đối diện hồng lên.
Cũng nhờ anh khiến cô xấu hổ nên liên tục cho cơm vào miệng như một cách lấp liếm đi sự mất tự nhiên của mình.
Thật lòng mà nói, cô rất muốn quay lại quán hủ tiếu đó để thưởng thức tiếp vì nước lèo của họ nấu rất ngon nhưng cô biết mình không nên đi cùng Thắng Vũ nữa.
Bỏ qua những lời mai mỉa, miệt thị của Nhã Tiên thì cô hiểu những điều Nhã Tiên nói hoàn toàn đúng. Cô không nên làm ảnh hưởng đến tương lai và sự nghiệp của anh.
Cô không có tài chính, không hiểu biết thương trường, càng không quen biết các cấp lãnh đạo nên không thể nào hỗ trợ anh được, chỉ ngáng đường của anh thôi.