Chương 58 - Tình Ca
- Trời ơi, sao sốt cao dữ vậy nè? Cháu thấy trong người thế nào hả Thi San? Cô đưa cháu đi bệnh viện nha. – Bà Hoàng Mai ân cần đặt tay lên trán cô và dịu dàng nói.
- Dạ.. thôi ạ. Cháu uống thuốc là sẽ đỡ thôi. Ở dưới quê, cháu cũng hay bị như vậy. – Thi San thều thào từ chối.
- Mẹ, mẹ ở lại với Thi San một chút nhé, con chạy đi mua thuốc với cháo cho cô ấy rồi sẽ về ngay. – Thắng Vũ vội vàng nói.
- Ừ, con đi đi, đi từ từ thôi. Hôm nay mẹ cũng không cần phải đến công ty sớm.
Chờ khi cánh cửa đóng lại, bà Hoàng Mai liền đứng dậy, lấy một thau nước mát và nhúng khăn lau tay và cổ cho Thi San.
Thân làm người giúp việc lại để bà chủ chăm sóc mình nên cô rất ngại. Thế nhưng, cái cảm giác ấm áp của tình thân này khiến cô muốn có được mãi, không muốn đánh mất đi.
- Cháu xin lỗi cô, cháu..
- Khờ quá đi, ai mà không có lúc đau yếu, bệnh tật chứ? – Bà Hoàng Mai cười hiền, vuốt nhẹ mái tóc cô.
Qua hết hai mươi phút thì Thắng Vũ đã quay trở lại, lúc này, thư ký cũng gọi điện cho bà Hoàng Mai, thông báo phía đối tác yêu cầu một cuộc họp đột xuất cho công trình tổ hợp nhà hàng, khách sạn đang bước vào giai đoạn hoàn công.
Sau khi giao cô bé giúp việc lại cho con trai và dặn dò anh vài điều thì bà lái xe thẳng tới công ty, tiếp tục công việc vốn ban đầu chẳng phải dành cho bà.
Khóa cổng xong, Thắng Vũ vội vàng quay trở lên lầu để chăm sóc cho người trong mộng. Rõ ràng hôm qua cô hãy còn khỏe lắm, chẳng ngờ sau một đêm lại nằm liệt giường, cất mép không nổi.
- Để em tự ăn được. – Thi San ái ngại vì thấy anh tự tay đút cháo cho mình.
- Em bưng cái tô còn không nổi thì sao mà tự ăn được? Há miệng ra nào.
Đúng là tay cô bây giờ nhấc còn không lên, nói gì tới cầm thìa. Thế là, cô đành mặt dày ngoan ngoãn để anh chăm sóc mình.
Từ trước đến nay, chỉ có bà và mẹ là người đút cháo cho cô ăn thôi, anh chính là người thứ ba và cũng là người dưng duy nhất tận tình chăm sóc bữa ăn cho cô.
Nếu như cô bất chấp tất cả để đón nhận tình cảm của anh thì có phải là cô sẽ tha hồ hưởng được cảm giác ấm áp và yêu thương này cho đến ngày anh chán chê cô rồi buông bỏ?
- Ngọc Vy là cô bạn cùng làng mà em nói đó sao? – Anh lên tiếng bắt chuyện cho cô bớt ngại.
- Dạ. Em cũng không biết cho đến lúc nghe giọng của cô ấy từ điện thoại của anh Thanh Phong. – Thi San thật thà khai báo.
- Gì chứ? Em gặp Thanh Phong sao? Gặp lúc nào? – Giọng Thắng Vũ đột ngột trở nên nghiêm nghị.
Thời khắc này, Thi San chỉ muốn đánh vào cái miệng của mình vì đã nhanh hơn não. Thái độ của anh lúc dồn cô vào vách tường đêm hôm qua đã đủ đáng sợ lắm rồi. Có vẻ như anh đang nghĩ rằng giữa cô và Thanh Phong có quan hệ mờ ám nào đó thì phải.
- À. Lần trước, em đi chợ về thì thấy anh ấy tới nhà tìm anh. Lúc đó anh đi học rồi, cho nên em mới nói chuyện vài ba câu, sau đó, Ngọc Vy gọi điện nên em mới nghe giọng của cô ấy.
Cô gái quê trương mắt lên nói dối để làm dịu lại cơn tức giận ngầm trong lòng anh. Nếu cô mà khai rằng cô cùng Thanh Phong đi ăn sáng, uống cà phê tới gần trưa thì chắc chắn anh sẽ xách cô lên và ném cô ra ngoài đường cho mà coi.
Bình thường thì anh hiền lành đó nhưng cô đã chứng kiến lúc anh giận dữ rồi nên cô hiểu anh rất đáng sợ.
Thắng Vũ không chất vấn gì thêm, anh lẳng lặng lấy thuốc và nước cho cô rồi đi ra ngoài. Cũng may hôm nay lịch học của anh rơi vào buổi chiều nên mới có thể chăm sóc cô mà không cần nghỉ phép.
Sợ cô lại cố lết xuống làm việc nhà nên anh tranh thủ giặt giũ và phơi quần áo, quét nhà, quét sân, lau bụi phòng khách.
Từ phía trên lầu cao, Thi San đã chứng kiến tất cả những việc anh làm. Nước mắt cô bất giác trào ra và cảm thấy thật hạnh phúc. Cô thật lòng không muốn bỏ lỡ cơ hội để biến thành nàng Lọ Lem của anh.
Đang ngơ ngẩn ngắm chàng nghệ sĩ thì chiếc điện thoại trên tay khẽ rung. Sợ anh phát hiện ra mình nhìn trộm nên Thi San vội vàng chui tọt vào phòng và nhảy lên giường.
- San nghe đây Vy.
- Sao rồi? Hôm qua lúc San về thì anh Thắng Vũ có nói gì không? – Giọng Ngọc Vy lộ rõ vẻ lo lắng.
- Không có sao đâu. San xuống lộn nhà, cũng may là có anh ấy chạy phía sau nên thấy rồi hốt San lên đi tiếp.
- Trời ơi, bộ San cận thị hả? Ở nhà người ta một tháng hơn rồi còn lộn nữa.
Tiếng cười trong trẻo của Ngọc Vy cất lên chưa được bao lâu thì có tiếng trẻ con cắt ngang, biết đó là Mina nên Thi San cũng không hỏi.
Hôm qua, nhìn Ngọc Vy khiêu vũ cùng Thanh Phong, cô thấy bọn họ thật đẹp đôi, nếu như bỏ qua thân phận cùng giai cấp thì bạn của cô hoàn toàn cân xứng với anh.
Dù vậy thì đó chỉ là suy nghĩ của riêng cô thôi, có thể người đàn ông trong lòng Ngọc Vy là một người khác.
Cuộc gọi vừa dứt thì Thắng Vũ lại xuất hiện với một ly nước cam trên tay. Anh mỉm cười và đặt vào tay Thi San, bảo uống để bổ sung vitamin và bù nước cho cơ thể.
Cô nhận ra giọt mồ hôi lấm tấm trên vầng trán thông minh của anh. Không còn lớp gen vuốt tóc, mái tóc anh đã trở về bình thường, rẽ ngôi giữa và bồng bềnh như ngọn sóng, như mây bay.
- Cám ơn anh, anh Thắng Vũ. – Cô nhoẻn cười, nhìn thẳng vào mắt anh.