Chương 57 - Tình Ca

Khi xe về đến cổng căn biệt thự, Thắng Vũ bảo Thi San cứ ngồi im để anh xuống nhấn chuông.

Khoảnh khắc này, cô cứ ngỡ như mình là nhân tình của anh và được anh yêu thương chiều chuộng.

Nghe tiếng chuông réo rắt, bà Hoàng Mai liền vội vàng lấy chìa khóa và che dù chạy ra.

Nhìn thấy cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh con trai, bà hơi ngớ người chút xíu nhưng rồi bà nhanh chóng nhận ra cô gái xinh đẹp ấy chính là cô giúp việc của nhà mình.

Chẳng hiểu sao lúc này, bà trông cả hai đẹp đôi quá thể, cứ như họ sinh ra để dành cho nhau vậy. Tuy nhiên, ý nghĩ đó nhanh chóng bị lý trí dập tắt vì bà hiểu Thi San là của Thanh Phong.

Khoảnh khắc xuống xe và đứng đối diện với bà Hoàng Mai, Thi San chỉ biết cúi đầu vì quá ngại ngùng.

Thế nhưng cô đã lo thừa vì khi thấy cô biết ăn mặc và trang điểm lộng lẫy thì bà Hoàng Mai càng vui và tự hào hơn vì đây chính là thành quả của việc biến vịt con xấu xí trở thành thiên nga cao quý.

- Chắc là Thanh Phong bận nên mới không đưa cháu về đúng không? Ai trang điểm cho cháu mà đẹp thế? – Bà Hoàng Mai nắm lấy tay cô và kéo đi theo mình.

- Dạ, là chuyên gia trang điểm Blake ạ.

Thắng Vũ thở dài nhìn theo, hóa ra mẹ anh biết cô đến nhà Thanh Phong nhưng lại không nói rõ. Có vẻ như bà đang đẩy thuyền cho họ mà không biết con trai mình đang tương tư cô gái ấy từng đêm.

Mặc kệ đứa con trai đang đi phía sau, bà lại tiếp tục hỏi han Thi San về người bạn cùng quê của cô.

- Thế nào, cô bé giúp việc cho nhà Thanh Phong có phải là bạn cũ của cháu không?

- Dạ, đúng là cô ấy ạ. Cô ấy bây giờ rất xinh đẹp, sắp tốt nghiệp khóa học trang điểm và cô ấy biết khiêu vũ nữa ạ. – Thi San tự hào kể về cô bạn.

Vì biết cô nàng giúp việc đã mệt mỏi sau bữa tiệc nên bà Hoàng Mai bảo cô hãy về phòng tắm gội và nghỉ ngơi sớm, cửa nẻo, điện đài cứ để bà kiểm tra cho.

Cô ngoan ngoãn vâng lời rồi bước nhanh lên những bậc thang, phía sau lưng cô, Thắng Vũ cũng chậm rãi cất bước.

Nhác thấy phần dây váy trên lưng cô đang tuột dần, anh liền há miệng định gọi nhưng vì cô đi nhanh quá nên anh không kịp kêu.

Những tưởng sẽ kịp đến lúc cô vào phòng nhưng anh chẳng ngờ khi cô vừa chạm tay vào tay nắm cửa thì phần váy trên cũng rơi xuống.

- Á. – Thi San hốt hoảng thu tay về và ôm lấy thân mình.

Nghe tiếng bước chân dừng lại phía sau lưng, cô như muốn đất nứt ra cho mình chui xuống.

Bà Hoàng Mai đang bận kiểm tra các cửa và tắt điện thì người đang nhìn cô chắc chắn không còn ai khác ngoài Thắng Vũ. Cô hận cái váy này quá, nó khiến cho cô biến thành kẻ quyến rũ anh rồi.

Mặt cô méo mó đến là thảm hại. Vì vẫn muốn xác nhận sự thật đáng xấu hổ nên cô cố gắng đánh liều quay đầu nhìn lại.

Trước mắt cô đúng là anh nhưng anh đang xoay lưng về phía cô, có vẻ như anh đã tránh đi để cô bớt xấu hổ.

- Anh.. anh chưa thấy gì cả đúng không? – Cô run run hỏi.

- Anh chỉ mới thấy lưng của em thôi. Thi San à, thực ra.. thực ra thấy lưng là chuyện bình thường, em..

Lời còn chưa dứt thì anh đã nghe tiếng đóng cửa đánh sầm. Quay đầu nhìn lại chỉ còn là một khoảng trống không, cứ như cô đã biến mất chứ không còn là di chuyển bình thường nữa.

Biết cô đang thẹn thùng nên anh cũng chẳng dám gọi cửa để nói gì thêm mà lẳng lặng quay về phòng mình.

Trong khi Thắng Vũ đã tắm gội và thay quần áo ngủ xong xuôi thì Thi San vẫn còn ngồi như cái xác không hồn ngay cánh cửa vì quá xấu hổ.

Anh nói thấy lưng là bình thường thì thấy chỗ nào mới quan trọng chứ? Cảm giác ban nãy của cô giống như bản thân đang không mặc gì mà đứng trước mặt anh vậy, trống trơn, trống lốc.

Cuối cùng, sợ quá hóa bệnh, cô phát sốt nguyên một đêm, cứ nằm rên hừ hừ và toàn thân thì nóng ran, tới sáng vẫn mê man, không lết nổi xuống giường.

- Mẹ, sao mẹ đứng đây? Mẹ không đi làm sao? – Thắng Vũ ngạc nhiên hỏi khi thấy bà Hoàng Mai cứ dợm tay định gõ cửa phòng Thi San nhưng rồi lại thôi.

- À. Không biết Thi San có ngủ quên không mà đến giờ vẫn chưa thấy con bé thức dậy. Hôm qua, nó có uống rượu không? – Bà Hoàng Mai lo lắng hỏi.

- Không ạ.

Đôi chân mày Thắng Vũ hơi nhíu lại khi chợt nhớ tới tình huống tuột dây váy hôm qua. Không phải là cô ngại quá mà nghĩ quẫn chứ? Sáng nào cô cũng dậy trước cả nhà mà.

Nghĩ đến đó, anh vội vàng đấm cửa gọi cô, thế nhưng đáp lại chỉ là một sự im lặng đến đáng sợ. Không thể chờ đợi thêm, anh vụt chạy xuống phòng khách, lấy chìa khóa dự phòng rồi nhanh chóng mở cửa bước vào.

Lúc thấy cô cuộn trong chăn, anh mới thở phào nhẹ nhõm nhưng khi chạm tay vào cô, anh mới tá hỏa vì toàn thân cô nóng ran. Triệu chứng này chỉ có thể là bị sốt.

- Cô ấy sốt rồi, có vẻ như sốt cao lắm.

Tiếng nói của anh khiến Thi San giật mình khỏi cơn mê man. Cô cố mở mắt nhìn lên. Dù thấy anh và bà Hoàng Mai đứng đó nhưng cô không thể ngồi dậy được vì chẳng còn chút sức lực nào.