Chương 56 - Tình Ca
Bàn tay Thắng Vũ dần nới lỏng và buông khỏi tay cô. Giọt nước mắt của cô đã làm anh bĩnh tĩnh lại.
Anh cũng không hiểu sao mình bỗng trở nên thô bạo với người con gái mình yêu như vậy. Chẳng phải anh đã nhủ lòng sẽ nâng niu và trân trọng cô hay sao? Sao anh có thể khiến cô đau đến phát khóc thế này?
- Thi San, đừng khóc nữa.
Thắng Vũ vừa dứt lời thì Thi San càng khóc to hơn, rõ ràng là cô bị oan mà anh nói cứ như cô ham đi ăn tiệc lắm vậy. Nếu Thanh Phong nói rõ ngay từ đầu thì cho dù anh ấy có cho thêm tiền cô cũng không liều mạng đến đó.
Nhác trông thấy ánh đèn từ trong căn biệt thự đột ngột bật sáng, Thắng Vũ liền vươn tay kéo Thi San đi nhưng cô cứ nhất quyết trụ lại.
Cô cần công việc này và cũng cần một chốn nương thân trước khi có thể tự mình đứng vững trong thành phố, giờ mà anh đuổi cô thì cô biết đi đâu bây giờ.
- Về nhà thôi. – Giọng anh gấp gáp khi thấy có bóng người đang tiến ra phía cổng.
- Không, em không có nhà để về nữa. Em sai rồi, anh đừng đuổi em đi mà.
Bóng người kia mỗi lúc một gần mà một lời thì khó nói hết nên Thắng Vũ đành bế bổng Thi San lên rồi mang cô ra xe.
Dù gì thì anh cũng là nghệ sĩ nổi tiếng, e là giới nhà giàu trong thành phố này không có ai là không biết mặt anh, chỉ sợ đôi co với cô thêm chút nữa nhỡ đâu bị người ta phát hiện thì không biết đối phó với những tin đồn như thế nào.
Anh là nghệ sĩ hoạt động độc lập và hoàn toàn không có êkip đứng phía sau, vậy nên tốt nhất là giữ hình tượng ở ngoài đường, còn về nhà muốn ra sao thì ra.
Lúc cả hai anh chị đã vào hết trong xe thì cánh cổng cũng vừa mở và Thi San xấu hổ tột cùng khi cô nhận ra mình đã nhầm lẫn nhà người khác thành nhà của Thắng Vũ.
Thế mà ban nãy cô còn bấm chuông nữa chứ, hóa ra anh đã biết mà không nói cho cô hay, hại cô biến thành một kẻ lú lẫn.
- Ôi trời ơi, chạy.. chạy nhanh đi anh. – Cô rối rít lay tay Thắng Vũ khi thấy người đàn ông đang tiến đến gần chiếc xe.
- Không sao đâu, em đừng sợ quá.
Anh mỉm cười và đạp chân ga, chiếc xe lập tức lao đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của chủ nhân căn biệt thự. Ông thầm chửi rủa người đã bấm chuông phá hỏng giấc ngủ của gia đình mình.
Bàn tay Thắng Vũ dần dà tìm đến bàn tay Thi San và nắm chặt để trấn an cô. Bộ dạng của cô khiến cho bao nhiêu tức giận trong anh tan biến.
Anh cũng không biết cô có bị quáng gà không mà nhìn nhà người ta thành ra nhà anh. Nếu như không phải anh tới kịp thì có khi nào cô vào trong đó và ngủ tới sáng mai rồi mới phát hiện hay không.
- Tại trời tối quá, với lại cái cổng cũng giống quá nên em nhầm. – Cô xấu hổ giải thích cho hành động ngớ ngẩn của mình.
- Ừ. Lúc anh thấy em nhảy từ taxi xuống là anh biết em nhầm rồi. Mà Thi San à, ban nãy em nói cái gì vậy? Em cho rằng anh muốn đuổi việc em sao?
Câu hỏi này của anh đã đẩy sự xấu hổ trong cô lên đến đỉnh điểm, cô ước gì có cái áo tàng hình để khoác lên và trở nên vô hình trước mặt anh.
Giây phút đó, cô đã rất sợ hãi và chới với biết bao nhiêu. Cảm giác của một kẻ không có chỗ trú nắng trú mưa là thế nào chắc anh sẽ mãi không bao giờ thấu hiểu đâu. Bản thân cô còn thua cả chim trời vì ít ra chúng còn có tổ.
- Tại.. tại anh nói.. về nhà. – Cô lí nhí đáp.
- À. Là tại gấp quá nên anh nói ngắn gọn ấy mà. Ý anh muốn nói là chúng ta về nhà thôi.
Nụ cười dịu dàng đặc trưng của chàng nghệ sĩ đã trở về trên khóe môi khiến lòng Thi San nhẹ bẫng, bao nhiêu lắng lo cũng theo những giọt nước mắt còn sót lại mà trôi xa.
Lúc này, cô mới dám nhìn kỹ anh. Hôm nay, anh thay đổi kiểu tóc nên trông khác hơn mọi ngày. Mái tóc bồng bềnh đã được vuốt keo cẩn thận, tôn lên nét nam tính chững chạc và vô cùng thu hút.
Nhìn anh, cô lại thấy hình tượng của những anh chàng giám đốc trên màn ảnh, trái tim vì thế mà lại lần nữa lỗi nhịp cùng xuyến xao.
- Mưa rồi anh ơi. – Thi San bất giác lên tiếng khi thấy những giọt nước li ti bám trên cửa kính ô tô.
- Ừ. Anh thích mưa đêm. Mưa đêm như nói thay tiếng lòng của anh vậy.
- Em cũng thích mưa đêm. Vì khi đó mọi người đều đã về nhà cả rồi.
Tiếng thở dài xa xôi trong câu nói không đầu không cuối của Thi San làm lạnh lòng người đàn ông bên cạnh.
Anh hiểu ý cô, cô thích mưa đêm vì không muốn những hạt mưa vô tình đó làm ướt áo những người cô yêu thương.
Anh đã từng chứng kiến những người nông dân nghèo vội vã chạy trên con đường trơn ướt vào những buổi chiều tầm tã mưa tuôn, có khi là co ro trú tạm vào gốc cây hoặc chòi tranh nào đó.
Mưa mỗi lúc một lớn, màn nước trắng xóa mờ con đường phía trước. Thắng Vũ buông tay Thi San, tập trung ôm vô lăng.
Cách một lớp cửa kính nhưng cô vẫn cảm nhận được tiếng dạt dào thánh thót và cái lạnh đang mơn man khắp cơ thể mình. Dù vậy thì trong lòng cô lại ấm áp đến lạ.
Nếu có thể, cô muốn kéo dài khoảnh khắc này thêm chút nữa, cho cô được gần anh thêm một chút nữa, cho những vấn vương xoay vần con tim khốn khổ này thêm một chút nữa