Chương 55 - Tình Ca

Bộ dạng run lẩy bẩy của Thi San khiến Ngọc Vy lo lắng vô cùng. Vốn dĩ cô định sẽ đưa Thi San đến phòng mình nghỉ ngơi nhưng vì cô bạn cứ nằng nặc đòi về nên cô đành chiều ý, lấy điện thoại và gọi ta xi.

Khu biệt thự này nằm ở vị trí khá thuận lợi nên chỉ chưa đầy năm phút thì ta xi đã tới và Thi San nhanh chóng rời đi. Vẻ lấm lét của cô hệt như nàng Lọ Lem bỏ chạy khỏi bữa tiệc vậy.

Lên xe và đi được một đoạn đường khá xa rồi mà Thi San vẫn còn chưa hết run, cô đang lo không biết khi gặp mặt ở nhà thì Thắng Vũ sẽ có thái độ như thế nào nữa, có thể ở chốn đông người anh cố kiềm nén cơn giận nhưng khi chỉ có hai người thì cô cũng chưa đoán trước được điều gì.

- Ôi, đây không phải là địa chỉ cháu cần đến ạ. Hình như chú chạy sai rồi thì phải. – Thi San há miệng ngạc nhiên khi bác tài dừng lại trước một khu villa khác.

- Người gọi hồi nãy cho địa chỉ mà. Là chỗ này đúng rồi. – Bác tài xế quay đầu nhìn cô.

- Không phải chỗ này.

Nói rồi, Thi San liền lấy điện thoại và mở ảnh chụp bảng địa chỉ nhà cho bác tài xế xem.

Vì hôm trước có người giao hàng gọi đến điện thoại bàn và hỏi địa chỉ nên cô đã chụp lại để sau này trả lời họ cho nhanh vì cô cũng không nhớ dãy số phía trước mà chạy ra xem rồi vô nói họ thì sẽ rất lâu.

Biết mình nghe nhầm nên bác tài vội quay xe và thẳng ra đường lớn, tiếp tục cuộc hành trình.

Nỗi lo trong lòng cô càng dâng cao hơn, nếu cô đoán không lầm thì có lẽ Thắng Vũ đã về đến biệt thự rồi. Cô đang tưởng tượng cái cảnh anh đứng tựa vào vách tường sát cửa phòng cô và nhìn chằm chằm vào cô khi cô vừa xuất hiện.

Ban nãy, xe đến nhanh quá nên cô chẳng kịp thay đồ, giờ mới hối hận nhưng cũng đâu thể nào mà thay đồ trên xe được.

Trong lúc Thi San bộn bề với những nghĩ suy cùng tưởng tượng thì chiếc xe do Thắng Vũ cầm lái cũng đã đưa Nhã Tiên về đến trước cổng nhà cô.

Thái độ ưu ái mà anh dành cho Thi San quá rõ ràng khiến Nhã Tiên không thể không lo, mặt cô bí xị từ lúc lên xe đến tận bây giờ.

Mặc dù theo như Thanh Trà nói thì anh trai cô ấy đang theo đuổi Thi San nhưng Thắng Vũ và Thi San đang sống chung dưới một mái nhà và ngày nào họ cũng chạm mặt nhau.

- Nhã Tiên, tới nhà em rồi. – Thắng Vũ lên tiếng gọi khi thấy Nhã Tiên cứ ngồi như pho tượng, chẳng chịu xuống xe.

- À. Em không để ý. Thôi, em vô nhà đây. Anh lái xe cẩn thận nha. Mấy hôm nữa chúng ta lại gặp.

Cô mỉm cười rồi mở cửa xe và bước xuống. Thật lòng mà nói, cô đã định thổ lộ tình cảm với anh ngay lúc này luôn nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể mở miệng được.

Thôi thì đành chờ thêm ít ngày nữa, khi bữa tiệc kỷ niệm của ba mẹ cô diễn ra thì cô sẽ bày tỏ tất cả.

Khi cánh cửa xe đóng sầm lại, Thắng Vũ lập tức nhấn chân ga và phóng xe thật nhanh về nhà. Cứ nghĩ tới chuyện Thi San nói dối mình là anh không thể chịu đựng được, lửa giận cứ bốc cao ngùn ngụt khiến đầu óc cũng quay cuồng.

Lúc chiều, đang trên đường đến nhà Thanh Phong, anh gọi cho cô năm, sáu cuộc nhưng đáp lại chỉ là tiếng nhạc chuông reo lên trong vô vọng.

Chẳng mấy chốc, anh đã bắt kịp chiếc ta xi chở Thi San nhưng anh không hề hay biết mà chỉ có mình cô nhận ra thôi. Chiếc biển số tứ quý bảy kia bình thường cô trông nó rất đẹp nhưng bây giờ lại cảm thấy sợ hãi.

Và rồi cũng vì sợ quá mà mắt cô cũng mờ luôn, nhìn mọi thứ xung quanh cứ loạn cả lên như thể mới đi ngoài trời nắng to về.

- Dừng lại, dừng lại đi chú, tới nhà cháu rồi. – Cô la lớn khi thấy cánh cổng quen thuộc hiện ra trước mắt.

Chiếc ta xi phanh gấp và dừng trong tích tắc khiến Thi San bổ nháo bổ nhào, cô vội vàng lấy tiền trả cho bác tài xế rồi ba chân bốn cẳng nhảy khỏi xe, ôm lấy túi đồ và chạy nhanh về phía cánh cổng.

Thế nhưng khi cô vừa chạm tay vào chiếc chuông thì một bàn tay rắn rỏi đã vươn đến, kéo cô lại.

Thắng Vũ nắm tay cô lôi sang một bên, giữ cô áp vào tường. Ban nãy, anh đã cố nhủ lòng sẽ không chất vấn hay làm khó cô nhưng cái bộ dạng thấy xe anh mà như thấy ma của cô khiến anh mất sạch kiểm soát.

Đoạn đường lúc này vô cùng vắng vẻ, chẳng có lấy một chiếc xe hay một bóng người nào qua lại. Ánh trăng đêm héo hắt rọi xuống, tô rõ những nét giận dữ cũng như thất vọng trên gương mặt người đàn ông khiến Thi San càng run hơn.

Những nhành dây leo ướt đẫm sương đêm rủ xuống bờ tường và chạm vào tấm lưng trần khiến cô lạnh buốt. Hai tay cô đều bị anh giữ chặt khiến chiếc túi rơi luôn xuống đất.

- Em muốn đi dự tiệc nhưng khi anh ngỏ lời bảo em đi cùng thì em lại từ chối. Tại sao vậy hả Thi San?

Dù rằng Thắng Vũ không quát lớn nhưng Thi San hiểu anh đang rất tức giận. Một người lúc nào cũng dịu dàng và hiền lành như anh mà nhăn mặt nhíu mày như thế thì đã đủ chứng minh cơn giận trong anh không hề nhỏ.

- Em.. em, không phải như anh nghĩ đâu. Thực ra.. thực ra.. – Cô ấp úng nói chẳng thành câu.

- Chẳng phải anh nói sẽ đưa em về sao? Chẳng phải anh nói em đợi anh sao?

Cổ tay Thi San bị Thắng Vũ siết chặt đến mức ửng đỏ. Cô có thể cảm nhận được mùi rượu thoảng trong hơi thở của anh khi hai gương mặt mỗi lúc một gần nhau hơn.

Lúc này, cô chỉ ước sao bà Hoàng Mai đột ngột xuất hiện để anh buông tay cô. Cảm giác bị dồn vào chân tường và không có lối thoát khiến cô không thể mạnh mẽ hơn nữa, nước mắt cô ứa ra và tiếng nấc nghẹn ngào vang lên.

- Em không biết.. hôm nay là.. là sinh nhật của anh Thanh Phong, em chỉ.. em chỉ đến thăm bạn em thôi. Nếu biết trước thì em đã.. đã không đi theo anh ấy.