Chương 54 - Tình Ca
Tiếng đàn vừa dứt cũng là lúc ánh đèn chuyển sang màu tối và những giai điệu dặt dìu vang lên.
Các cặp đôi lần lượt nắm lấy tay nhau bước ra khoảng trống ở giữa sảnh chính. Thanh Phong cũng nhanh chóng len qua đám đông và đến bên cạnh Thi San cùng Ngọc Vy.
- Em ra khiêu vũ cùng anh nhé. – Anh nắm lấy tay Thi San và đề nghị.
- Em không biết khiêu vũ đâu, em không biết phải làm thế nào cả. – Cô sợ hãi rụt tay lại và từ chối.
- Anh sẽ dạy cho em.
- Không, em sẽ giẫm vào chân anh mất. Mọi người.. sẽ cười em mất. – Cô lắc đầu và nói.
Kế hoạch bất thành nên Thanh Phong đành mời Ngọc Vy nhảy cùng anh.
Sau bao năm tháng làm người giúp việc trong nhà Thanh Phong thì Ngọc Vy cũng không thua kém bất kỳ cô gái thành phố nào. Cô biết khiêu vũ, biết chọn quần áo và giày dép, mũ nón hợp thời trang, biết trang điểm làm đẹp và còn rất nhiều thứ lặt vặt khác.
- San đứng đây nha, lát nữa Vy quay lại.
Lúc chỉ còn lại một mình mình, Thi San bỗng cảm thấy lạc lõng giữa chốn đông người, đôi mắt cô theo thói quen lại tìm đến người mà cô tin tưởng nhất, vừa hay, anh cũng đang nhìn cô.
- Anh Thắng Vũ, chúng ta ra khiêu vũ cùng mọi người đi. – Nhã Tiên lay cánh tay anh vì thấy mắt anh cứ dán vào Thi San.
- Chân anh bị đau, anh không nhảy được đâu, em bắt cặp cùng người khác nhé.
Lời vừa dứt, Thắng Vũ cũng sải bước đến bên cạnh Thi San.
Nhã Tiên chưng hửng nhìn theo bóng lưng anh. Thế này là anh đang muốn công khai với tất cả mọi người điều gì sao? Cô biết chân anh không hề đau vì anh đi đứng vẫn bình thường, không hề tập tễnh, đó chẳng qua là một lý do từ chối cô mà thôi.
Cũng may cho Nhã Tiên, trong lúc cô đang lúng túng và xấu hổ vì không biết tìm bạn nhảy ở đâu thì Thanh Trà bước tới, ngỏ ý được khiêu vũ cùng cô bạn chung trường đại học.
- Gì chứ? Tôi nhảy với cô sao? – Nhã Tiên há hốc miệng vì quá ngạc nhiên.
- Thế cô cứ định đứng như trời trồng vậy à?
Câu nói vừa dứt, Thanh Trà liền tóm lấy tay Nhã Tiên và kéo đi.
Hai cô gái xinh đẹp lại tay nắm tay khiêu vũ cùng nhau khiến dân tình được một phen há miệng tròn mắt, có lẽ nào đàn ông chết hết rồi sao? Sao không có ai mời hai cô ấy khiêu vũ thế này?
Khi cả mọi người đã khiêu vũ được vài phút thì Tăng Thiện và Tấn Vinh mới xuất hiện. Ban đầu, Tấn Vinh đã nhận lời cùng Thanh Trà khiêu vũ nhưng vì ban nãy, anh bị đổ rượu lên áo nên phải vào nhà vệ sinh để làm sạch và khi trở ra thì thấy Thanh Trà đang ôm eo một cô gái khác.
- Chúng ta bắt cặp đi, đứng thế này buồn tay buồn chân quá. – Tăng Thiện lên tiếng đề nghị với Tấn Vinh.
- Được.
Thế là hai chàng trai nắm tay nhau và hòa vào đám người đang khiêu vũ.
Lúc nãy, cũng vì Tăng Thiện bận ra ngoài để nhận cuộc gọi từ bệnh viện nên anh mới vào trễ và anh cũng không biết cô bạn đồng nghiệp đi cùng anh đã bị gã đàn ông lạ mặt nào mời nhảy mất rồi.
Khi mà mọi người quay cuồng trong điệu nhạc thì ở góc bên phải, Thắng Vũ và Thi San vẫn đứng như pho tượng, chẳng ai nói với ai câu nào.
Cô run hết phần thiên hạ vì anh cứ càng lúc càng tiến lại gần cô hơn, đến cuối cùng thì tay áo sơ mi của anh chạm luôn vào cánh tay cô.
Thậm chí, khi thấy hai cặp trai và trai, gái và gái ôm nhau quay tít thì cô cũng không dám cười dẫu rằng rất muốn.
- Cô thích anh Thắng Vũ thì nên quyết liệt theo đuổi, cứ nấn ná chần chừ thì thể nào cũng bị người khác cướp mất cho xem. – Thanh Trà ghé vào tai Nhã Tiên và nói.
- Cô nói lung tung cái gì thế hả? – Nhã Tiên đỏ mặt hỏi lại.
- Vậy là cô không thích anh ấy sao?
- Không phải. Ý tôi là, tôi thích, nhưng dường như anh ấy..
- Cô gái ấy là người mà anh Thanh Phong thích, khó khăn lắm anh tôi mới để ý một cô gái. Tôi mong cô hãy giữ chặt anh Thắng Vũ.
Lời vừa dứt, Nhã Tiên liền gọi tên Tấn Vinh và xoay vòng, hoán đổi bạn nhảy với Tăng Thiện.
Bất ngờ rơi vòng tay của chàng bác sĩ nên Nhã Tiên khá choáng váng vì không thể ngờ Thanh Trà lại ném cô cho anh. Mãi đến khi Tăng Thiện đỡ cô đứng thẳng lên thì cô mới có thể hít thở bình thường.
Khoảnh khắc tiếng nhạc nhỏ dần và ánh đèn bật sáng bình thường trở lại thì Thanh Phong cũng buông tay Ngọc Vy và bảo cô quay lại với Thi San vì anh đã bị bao vây bởi mấy anh bạn đồng nghiệp tới trễ và muốn mời anh uống cùng họ một ly rượu.
- Lát nữa chờ anh nhé, anh sẽ đưa em về.
Thắng Vũ cúi xuống, thì thầm vào tai Thi San rồi tiến lại phía Thanh Phong vì nhóm người kia cứ đưa tay vẫy anh liên tục.
Hành động thân mật mà anh dành cho Thi San đã lọt vào mắt của Ngọc Vy và cô nhanh chóng nhận ra giữa họ chắc chắn không đơn thuần chỉ là quan hệ chủ tớ. Thắng Vũ đã không khiêu vũ và đứng bên cạnh bạn của cô suốt từ nãy đến giờ.
Dù trong lòng Ngọc Vy có một tia hy vọng chợt lóe lên nhưng rất nhanh chóng lại vụt tắt vì nỗi lo của cô còn nhiều hơn thế.
Cô đang lo nếu cả hai người đàn ông này đều vướng vào lưới tình với Thi San thì tình bạn suốt bao nhiêu năm qua của họ sẽ bị ảnh hưởng. Rốt cuộc là cả hai người họ có nhận ra rằng bạn của mình thích Thi San hay không?
- Vy à, Vy gọi cho San một chiếc ta xi được không? San thấy hơi mệt nên muốn về sớm một chút. Anh Thanh Phong đang bận nên San không muốn làm phiền anh ấy. – Giọng Thi San run rẩy, chẳng được bình thường.