Chương 53 - Tình Ca
- Thắng Vũ, cậu có phiền gì khi tôi mời Thi San đến đây không?
Thanh Phong lên tiếng hỏi vì nhận ra vẻ mặt không thoái mái của cậu bạn thân. Vốn dĩ ban đầu anh cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ rằng xin phép bà Hoàng Mai là ổn và Thắng Vũ hẳn cũng không rảnh rỗi mà quan tâm hay so đo với một cô giúp việc.
- Phiền gì đâu chứ? Sinh nhật vui vẻ.
Thắng Vũ chạm nhẹ chiếc ly trên tay mình vào chiếc ly trên tay Thanh Phong rồi rảo bước đi sang nhóm bạn học cùng Học viện.
Nhã Tiên liếc xéo Thi San một cái và cũng bước theo anh. Cô không ngờ chỉ cần phủ lên một chút son phấn và khoác lên một chiếc váy sang chảnh thì con vịt xấu xí kia đã biến thành thiên nga.
- Em ăn uống tự nhiên nhé Thi San. Ngọc Vy cũng vậy nhé.
Vì còn rất nhiều người muốn cụng ly chúc mừng nên Thanh Phong chỉ có thể dặn dò hai cô gái vài câu rồi rời đi.
Thi San len lén phóng tầm mắt nhìn về đám đông bên kia. Cô bỗng thấy buồn khi thấy bóng lưng của Thắng Vũ và Nhã Tiên kề cận nhau.
Nếu như cô nhận lời đến đây cùng anh thì có lẽ vị trí đó là của cô rồi. Thế nhưng, rõ ràng là anh đi cùng Nhã Tiên mà anh còn mời cô làm gì nữa chứ.
- Ăn chút gì đi San, qua bên đây nè.
Vừa nói, Ngọc Vy vừa kéo Thi San đến chiếc bàn và lấy thức ăn cho cô bạn. Các món ăn vô cùng ngon và hấp dẫn nhưng khi vào đến miệng của Thi San thì hóa thành vị đắng ngắt.
Ngọc Vy cũng chẳng khá hơn Thi San là bao, cảm giác khi nhận ra người đàn ông mình yêu có cảm tình đặc biệt với cô bạn thân của mình giống như có nhiều mũi kim châm chích vào tim vậy, vừa đau vừa nhói.
- Anh Blake không uống rượu cùng mọi người sao? – Ngọc Vy lên tiếng hỏi khi thấy Blake quay lại với một ly nước trái cây.
- Tôi bị đau dạ dày nên phải ngưng uống rượu một thời gian. À, cô Ngọc Vy có biết khiêu vũ không?
Khi Ngọc Vy vừa định há miệng trả lời thì cô hoa khôi của Học viện âm nhạc thành phố bỗng đâu xuất hiện và đứng cạnh bên Blake.
Sau một vài câu chào hỏi, cô ấy lên tiếng mời Blake làm bạn nhảy của mình. Vì phép lịch sự tối thiểu của một người đàn ông nên anh đành gật đầu đồng ý và Ngọc Vy cũng không trả lời câu hỏi của anh nữa.
Sau một hồi vòng vo chào khách, Thanh Phong trở lại bên cạnh Thi San. Lúc này, anh mới kịp nhìn rõ gương mặt xinh đẹp của cô gái.
Dưới bàn tay của Blake, trông Thi San nổi bật không kém bất kỳ một hotgirl đình đám nào. Cô giống như một đóa hồng vừa chớm nở.
- Thức ăn tuy ngon nhưng vẫn không bằng cơm em nấu. Anh nhớ hương vị đó quá đi. – Thanh Phong lấy một chùm nho nhỏ trao cho Thi San, vừa cười vừa nói.
- Anh quá khen rồi. Cơm em nấu làm sao mà ngon bằng đầu bếp chuyên nghiệp chứ. – Cô bối rối trả lời.
Hai người họ trò chuyện vui vẻ mà không hề biết rằng những câu nói đó đã khiến cho tâm trạng của Ngọc Vy lẫn Thắng Vũ trở nên tồi tệ.
Trong khi Ngọc Vy chỉ biết tủi phận thì Thắng Vũ giận đến run người. Hóa ra, anh bạn này đã để ý cô gái của anh từ sau bữa cơm trưa hôm đó.
Anh thấy hối hận vì đã đưa Thanh Phong về nhà mình. Anh hiểu bản thân mình nói chuyện không hay bằng Thanh Phong và cũng không mạnh mẽ bày tỏ như Thanh Phong nhưng anh không ngờ Thi San lại dễ dàng có cảm tình với một người đàn ông mà cô chỉ mới gặp hai lần, còn người sống cùng cô dưới một mái nhà thì cô luôn tránh né.
- Mời anh Trần Thanh Phong lên sân khấu biểu diễn một bản nhạc để tặng cho quan khách đang hiện diện nơi đây như một lời cảm ơn ạ.
Tiếng nữ MC vừa dứt thì một tràng pháo tay vang dội, có người phấn khích quá còn hú hét inh ỏi lên. Thanh Phong mỉm cười và quay sang Thi San. Cuối cùng thì anh cũng có cơ hội trình diễn cho cô nghe rồi.
- Bản nhạc này là dành tặng riêng em.
Cô gái quê đứng như bất động khi tiếng nói thật khẽ rơi vào tai mình vào khoảnh khắc mà Thanh Phong vừa lướt qua cô.
Mãi một lúc lâu sau, cô mới cử động được và từ từ quay mặt hướng về sân khấu, nơi có cây dương cầm đang được phủ một tấm vải trắng bên trên. Thế nhưng, khi bắt gặp ánh mắt của Thắng Vũ thì cô lại cúi đầu tránh né.
- Tôi rất cảm ơn mọi người đã đến chúc mừng sinh nhật tôi và sau đây tôi xin trình diễn một bản nhạc của Ludwig van Beethoven mang tên Fur Elise.
Nói rồi, Thanh Phong đưa tay kéo tấm màn phủ và cây đàn dương cầm hiện ra. Anh bước đến, ngồi xuống, đặt tay lên những phím đàn.
Giai điệu ngọt ngào của bản nhạc vốn là một tiểu phẩm nhỏ trong di sản âm nhạc đồ sộ của Beethoven cứ thế vang lên.
Cả căn phòng đều im lặng và mọi người gần như nín thở để lắng nghe điệu nhạc đến từ đôi bàn tay điêu luyện của chàng giảng viên Học viện âm nhạc thành phố, nơi đã đào tạo ra những thiên tài âm nhạc mà điển hình nhất là chàng nghệ sĩ trẻ Trương Thắng Vũ đang có mặt ở đây.