Chương 48 - Tình Ca

Tuy bị anh hại thành ra bộ dạng thảm thương nhưng trong lòng Thi San vẫn chẳng ghét bỏ hay trách oán gì anh cả bởi cô biết anh không hề cố tình.

Những người bơi dưới hồ vẫn thường hay lặn xuống, chẳng qua trùng hợp lúc anh ngoi lên thì cô lại đang nhìn trong mấy hàng cây bên kia nên chẳng thấy rồi bị dọa cho mất hết thăng bằng.

Nụ cười của anh, ánh mắt của anh, lời nói dịu dàng của anh và cả mái tóc ướt nước đang nhỏ giọt xuống mặt cô khiến cô nhận ra bản thân đã bị người đàn ông tài năng mê hoặc.

Nếu có thể, cô rất muốn vươn tay để hái ánh sao trời này cho mình.

- Ôi trời ơi, Thi San bị làm sao thế này?

Tiếng bà Hoàng Mai lảnh lảnh cất lên từ phía xa và rồi cả bà lẫn cô gái đi bên cạnh lập tức chạy đến.

Thắng Vũ nhận ra cô gái kia là Nhã Tiên. Đã lâu lắm rồi anh mới thấy cô đến nhà anh mà không hề báo trước.

Thi San vội vàng chống tay đứng dậy, run rẩy nhìn bà Hoàng Mai và Nhã Tiên. Cô lo cảnh tượng ban nãy sẽ gây hiểu lầm và khiến bà chủ ghét bỏ mình.

- Cháu bị trượt chân ngã xuống hồ ạ, may mà anh Thắng Vũ vớt cháu lên kịp. Cháu không sao đâu ạ. – Thi San vội vàng trả lời.

- Không sao là tốt, mai này đi đứng cẩn thận chút, cháu bị thương thì có người đau lòng đó. Thôi, cháu lên thay quần áo đi, ướt hết rồi. – Bà Hoàng Mai cười hiền.

- Con cũng đi thay đồ đây ạ.

Đôi mắt Nhã Tiên ánh lên tia lửa giận khi thấy anh ân cần nhặt chiếc khăn dưới sàn và khoác lên vai Thi San rồi lẽo đẽo đi phía sau lưng cô giúp việc.

Nếu cô không nhìn lầm thì ban nãy môi họ đã chạm vào nhau. Có lẽ nào Thi San chính là mẫu người mà anh thích? Có lẽ nào anh thích những cô gái yếu đuối và hay làm phiền người khác sao?

Rõ ràng khi còn bé, anh không thích những cô gái nhõng nhẽo yếu ớt mà. Chính vì lẽ đó mà cô luôn cố mạnh mẽ và độc lập.

- Thôi, bác cháu mình vô nhà uống nước chờ Thắng Vũ một lát.

Bà Hoàng Mai nắm lấy tay Nhã Tiên rồi dắt cô vào phòng khách. Mặc dù thấy con trai mình và cô nàng giúp việc có hành động thân mật nhưng bà vẫn chẳng mảy may quan tâm vì trong lòng bà đã đinh ninh rằng Thi San và Thanh Phong là một cặp và chuyện vừa xảy ra là một sự cố bình thường.

Trong khi Thắng Vũ còn đang bận tắm thì Thi San đã xuất hiện trong nhà bếp và nhanh tay gọt trái cây sắp ra đĩa.

Cô chỉ kịp lau khô người rồi thay đồ và chạy xuống đây. Bà Hoàng Mai vừa mới đồng ý cho cô đến trung tâm học đàn nên cô không muốn bê trễ bổn phận khiến bà phật lòng.

Đặt đĩa trái cây lên bàn xong, Thi San liền lui xuống bếp vì nhác thấy Thắng Vũ cũng đang bước dần xuống trên những bậc thang.

Đúng là cô rất thích anh và muốn chạm vào anh nhưng mỗi khi khoảng cách giữa cả hai rút ngắn là cô lại thấy rất sợ.

Nỗi ám ảnh về mối tình lầm lỡ của mẹ chính là thứ kéo cô về đúng với vị trí của mình. Hơn nữa, Nhã Tiên thích anh, người con gái xinh đẹp kiêu kỳ ấy đã đến trước cô và hợp với anh hơn cô.

Cả ba người họ ngồi cùng nhau tạo nên đội hình rất đẹp, không giống như cô, một con vịt con xấu xí lọt thỏm giữa bầy thiên nga lộng lẫy.

- Ba cháu cũng thật là, hôm qua rõ ràng mới gặp bác ở công ty mà lại không đưa, để cháu phải lái xe đến tận đây. – Bà Hoàng Mai đón lấy tấm thiệp mời từ tay Nhã Tiên và trách nhẹ.

- Tại ba cháu bỏ thiệp ở nhà mà nói miệng không thì cũng ngại. – Nhã Tiên nhỏ nhẹ giải thích.

Vốn dĩ hôm thứ bảy ba cô cũng định đưa thiệp cho bà Hoàng Mai rồi nhưng vì cô muốn ông giữ lại để cô có cớ tới nhà Thắng Vũ chứ nào phải ông quên gì đâu.

Từ ngày cô và anh trưởng thành thì khoảng cách giữa cả hai đột ngột bị nới rộng ra mà anh chính là người chủ động. Mỗi lần cô ngỏ ý đến nhà anh chơi thì anh đều nói: "Nhà anh có gì đâu mà chơi hả em? Thôi, vô quán uống nước đi".

- Cũng nhanh quá, ba mẹ cháu thế mà kết hôn cũng được gần hai mươi năm rồi.

Theo câu nói xa xôi, ánh mắt bà Hoàng Mai lại hướng về bức ảnh cưới của bà và chồng được treo trên bức vách. Nếu như chồng bà còn sống thì chắc hẳn ông và bà cũng sẽ tổ chức kỷ niệm ngày cưới hàng năm như đã từng.

- Cháu cũng mong ước mai này sẽ được cùng chồng mình tổ chức tiệc kỷ niệm.

Ánh mắt Nhã Tiên thẹn thùng nhìn sang Thắng Vũ. Tuy nhiên, anh chỉ dùng gương mặt không cảm xúc mà đáp lại cô.

Dù rằng anh rất muốn nói thẳng với cô về tình cảm của mình để cô đừng phí hoài tuổi thanh xuân nhưng anh biết, một khi anh còn chưa công khai hẹn hò với ai thì cho dẫu có nói ra cũng chưa chắc gì cô chịu buông bỏ, trán cô rất cao và cô rất bướng bỉnh cũng như bất chấp, điều này anh quá hiểu.

- À, còn mấy hôm nữa là tới sinh nhật anh Thanh Phong rồi. Em nghe Thanh Trà nói chuyên gia trang điểm Blake cũng sẽ đến đấy. Lần này anh ấy về nước trúng vào dịp sinh nhật anh Thanh Phong nên sẽ tham dự. – Nhã Tiên tiếp tục cất tiếng vì thấy Thắng Vũ cứ im lìm không nói gì.

- Anh cũng có nghe Thanh Phong nói rồi. Vì minh tinh Lucasta có lịch quay phim trong nước khoảng nửa tháng nên Blake mới có thời gian hồi hương và vừa hay trùng với sinh nhật của cậu bạn thuở nhỏ.

Cô gái xinh đẹp thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng anh cũng chịu mở miệng nói chuyện. Cô đang lo sự xuất hiện đột ngột của mình khiến anh khó chịu.

Dẫu vậy thì cô đã quyết tâm từ bây giờ trở đi sẽ phải quấn lấy anh nhiều hơn nếu không muốn hình ảnh của cô gái quê mùa kia dần xâm chiếm tâm trí anh.

Mưa dầm thấm đất, cô không tin khoảng thời gian mà cô và anh bên nhau lại thua một đứa con gái quê chỉ mới bước chân vào nhà anh chưa tròn một tháng.