Chương 49 - Tình Ca
Vì Thanh Phong đã đứng ra lo các thủ tục cho Thi San vào trung tâm Tình Ca học nên cô không phải đến đó, chỉ đưa các giấy tờ tùy thân của mình cho anh đi đăng ký giúp thôi.
Khi đưa tay xe đi tờ lịch, cô mỉm cười vì chỉ còn vài ngày nữa thôi là cô có thể bước đầu chạm tay vào giấc mơ xa vời kia rồi.
- Thi San.
Tiếng gọi ấm áp của Thắng Vũ khiến Thi San giật mình quay đầu. Từ sau cái hôm anh vớt cô ở dưới nước lên thì cô nhận ra thái độ của anh đối với mình rõ ràng là kiểu tình cảm giữa nam và nữ.
Những đụng chạm cố tình khi lướt qua nhau hay những lúc cô bất chợt phát hiện ra ánh mắt thâm tình anh dành cho mình từ xa đã minh chứng cho nỗi nghi ngờ của cô.
- Anh Thắng Vũ. – Thi San cúi đầu và lên tiếng đáp lại.
- Tối nay em đi sinh nhật cùng anh nhé. Là sinh nhật một người bạn.
- Em không đi được đâu ạ. – Cô mở to mắt nhìn anh và nói.
- Tại sao?
- Em.. em cần dọn dẹp lại phòng của mình.
- Em ngại đến nơi đông người đúng không?
Thắng Vũ nhanh chóng lên tiếng vì nhận ra lý do của cô thật lạ lùng, cô nói cứ như cô đã bới tung căn phòng lên vậy.
Anh cũng đã lường trước việc cô sẽ từ chối nhưng lòng lại không thể không buồn. Suy cho cùng, cô vẫn còn cần nhiều thời gian để có thể dạn dĩ hơn.
Đáp lại câu hỏi của anh là cái gật đầu thật khẽ của Thi San. Anh đi sinh nhật bạn anh mà dắt cô theo thì người ta sẽ nghĩ gì? Cô không muốn cứ mập mờ bên anh để mọi người bàn tán.
Thế giới của anh và cô khác nhau và cô nên phân định rạch ròi trước khi anh và cô nhận lấy những ngang trái và đau khổ. Một cô gái như Nhã Tiên sẽ xứng đôi với anh hơn.
- Trưa nay anh sẽ không ăn cơm ở nhà đâu.
Nói rồi, Thắng Vũ liền lướt qua cô rồi tiến ra phía cửa. Cô vội vã lấy chìa khóa và chạy theo mở cổng cho anh. Chờ khi chiếc xe đi xa, cô mới trở vào, lấy giỏ đi chợ.
Hôm nay hai buổi anh đều không ăn ở nhà còn bà Hoàng Mai chỉ ăn mỗi buổi tối nên cô quyết định sẽ không nấu cơm cho buổi trưa. Buổi trưa cô sẽ ăn tạm chút gì đó và chiều thì nếu luôn một thể.
Buổi sáng trôi qua nhanh chóng. Khi Thi San đã dọn dẹp các tầng lầu và phòng khách xong thì cũng đã xế chiều, thế là, cô lại quay vào bếp.
Thực đơn hôm nay đơn giản nên chẳng mấy chốc mà đã nấu xong. Lúc cô gom gọn mớ lá rụng ngoài sân vào gốc cây lộc vừng thì bà Hoàng Mai cũng vừa về tới nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là có tận hai chiếc xe đậu bên ngoài cổng.
- Thi San, cháu đi với Thanh Phong đi. Đến nhà cậu ấy để xem cô bé kia có phải là bạn của cháu không? – Bà Hoàng Mai hạ cửa kính xe xuống và nói.
Lúc này, Thi San mới nhận ra chiếc xe kia là của Thanh Phong và anh cũng đang từ trong xe bước xuống, tiến lại gần cô.
Sau một vài câu hỏi, cô mới biết anh xin phép bà Hoàng Mai cho cô đến nhà anh chơi, cũng là để gặp Ngọc Vy vì anh đã xác nhận với Ngọc Vy và được biết cô ấy chính là người bạn thân mà Thi San nhắc tới.
- Cháu cứ đi đi. Cũng có duyên lắm mới gặp lại nhau mà. Xem ra cũng rất hy hữu. – Bà Hoàng Mai cười hiền.
Thi San xúc động suýt khóc, vội vàng cám ơn bà Hoàng Mai, sau đó, cô chạy vào lấy áo khoác rồi theo Thanh Phong ra xe.
Khi đã ngồi bên cạnh anh rồi, cô bất giác quay đầu nhìn cánh cổng và cảm thấy tội bà Hoàng Mai vì tối nay bà phải ăn cơm một mình. Thắng Vũ đi học từ sáng và giờ vẫn chưa về nên cô đoán rằng có lẽ anh sẽ đến bữa tiệc luôn.
Thế nhưng, Thi San đã đoán sai be bét vì khi chiếc xe do Thanh Phong cầm lái rời đi không bao lâu thì xe của Thắng Vũ cũng về tới. Anh hơi chút ngạc nhiên vì trông thấy người ra mở cổng là mẹ mình chứ không phải cô gái mình thầm thương trộm nhớ.
- Thi San đâu rồi mẹ? – Anh hỏi và đảo mắt nhìn khắp khoảng sân.
- Con bé đi sang nhà bạn rồi. – Bà Hoàng Mai cười vui vẻ.
- Bạn sao? Cô ấy làm gì có bạn ở thành phố chứ? Cô ấy đi lúc nào ạ? – Thắng Vũ lo lắng hỏi dồn.
- Coi con kìa. Thi San mới vừa đi thôi. Bạn nó là con gái, cả hai là bạn cùng quê. Tụi nó mới liên lạc được với nhau gần đây thôi, hôm nay thì hẹn gặp.
Bà Hoàng Mai vỗ nhẹ vào vai Thắng Vũ rồi đi vào dọn cơm.
Anh đứng ngu ngốc cả đỗi vì quá bất ngờ. Thi San không hề nói gì với anh, hóa ra, cô từ chối đi cùng anh đến bữa tiệc là vì cô bận đi gặp bạn sao? Sao cô lại không nói chứ? Nếu cô nói thì anh đã về sớm và chở cô đi rồi sẽ canh giờ đón cô về. Lẽ nào cô cho rằng anh ích kỷ đến mức cấm đoán cô bước chân khỏi nhà hay sao?
- Con tắm đi rồi xuống ăn cơm. – Tiếng bà Hoàng Mai vọng ra từ trong bếp.
- Hôm nay con đi dự sinh nhật Thanh Phong ạ. Con đã nói với mẹ lúc sáng mà. – Anh tiến lại gần chiếc bàn ăn và nói.
- À, ừ nhỉ. Trời ạ, mẹ bị mất trí nhớ thì phải. Thôi, con chuẩn bị rồi đi đi.
Chờ con trai lên lầu, bà Hoàng Mai mới tự trách chính mình. Đúng là anh đã nói nhưng bà lại quên bén mất. Có lẽ Thanh Phong muốn Thi San đến dự sinh nhật cậu ấy nên mới xin phép bà đưa cô về nhà gặp bạn cũ vào lúc này. Trông bộ dạng của Thi San thì có lẽ như cô chẳng biết gì về bữa tiệc cả.