Chương 47 - Tình Ca
Sau mấy ngày lẫn lữa chẳng dám mở miệng thì hôm nay, Thi San cũng đã có cơ hội khi bà Hoàng Mai rủ cô cùng ra bể bơi nằm đắp mặt nạ và hóng gió.
Qua mấy ngày mưa ủ ê, trời đột ngột trở nên oi ả trong cái nắng gắt. Thời tiết những năm gần đây luôn biến đổi một cách khó hiểu, chẳng phân mùa rõ ràng như lúc xưa.
Vì là ngày cuối tuần nên Thắng Vũ cũng ở nhà chứ chẳng đi đâu. Lúc trước, Thi San chỉ thấy thân hình anh qua lớp áo nên cô cứ ngỡ anh ốm nhom ốm nhách nhưng bây giờ, khi ngắm anh bơi dưới hồ bơi thì cô biết mình đã lầm. Thân hình anh cân đối không chút mỡ thừa, giống hệt mấy diễn viên nam trên màn ảnh.
- Dạo này Thắng Vũ cũng ít tham gia các hoạt động bên ngoài nên cũng không dắt cháu theo được. Cháu cứ ở nhà suốt thì có thấy buồn không? Cháu có muốn đăng ký học thêm cái gì đó vào buổi tối không? Ví dụ như trang điểm, làm móng hoặc là vẽ. – Bà Hoàng Mai quay sang cô và hỏi.
Vì bà chủ đã mở lời trước nên Thi San liền đem chuyện cô gặp Thanh Phong kể cho bà chủ nghe luôn. Cô cũng bày tỏ rằng bản thân rất thích piano và nếu được bà Hoàng Mai cho phép thì cô rất muốn đến trung tâm Tình Ca để học.
- Sao cháu không nhờ Thắng Vũ dạy cho? Thầy giáo ở ngay trong nhà mà.
Bà Hoàng Mai hồn nhiên lên tiếng khiến Thi San cứng đơ họng, chẳng nói được câu nào. Cô đang muốn giảm tần suất chạm mặt anh mà nhờ anh dạy thì có khác nào tự hại mình chứ.
Chỉ riêng việc nhìn anh từ xa mà cô đã xốn xang cõi lòng rồi, anh mà cầm tay dạy cô đàn thì chắc hẳn cô sẽ không còn đường lui nữa.
Thấy Thi San cúi đầu im lặng, bà Hoàng Mai mới chợt nhớ ra mình lỡ lời. Vốn dĩ bà muốn cô có chuyện để đi ra ngoài cho khuây khỏa, không bó hẹp tù túng mà bảo Thắng Vũ dạy cô thì có khác nào nhốt cô trong lồng chứ.
Hơn nữa, theo như Thi San kể thì có vẻ Thanh Phong đã để ý cô giúp việc xinh đẹp của gia đình bà nên mới nhiệt tình đến vậy. Nếu như cô bé tội nghiệp này có cơ hội gần gũi tìm hiểu và nên duyên cùng cậu ấy thì thật tốt biết bao.
- Cũng khó ha. Thắng Vũ còn bận học hành nữa mà. Thôi, cháu cứ đăng ký rồi đến trung tâm học đi. Có Thanh Phong đưa đón là cô yên tâm rồi. Mà cháu có hỏi học phí là bao nhiêu chưa?
- Dạ, anh Thanh Phong nói chỉ có ba trăm ngàn một khóa thôi ạ nên cháu cũng đủ tiền đóng. – Cô tủm tỉm cười.
Chỉ nghe sơ quá cái giá như dạy miễn phí đó là bà Hoàng Mai biết Thanh Phong nói dối rồi. Bây giờ thì bà càng chắc chắc hơn về suy nghĩ của mình rằng Thanh Phong thật sự đã phải lòng Thi San.
Hôm trước nghe Thắng Vũ kể có đưa anh bạn thân về nhà dùng cơm nhưng bà không ngờ chỉ sau lần gặp đó thì chàng trai tài giỏi và hiền lành kia đã đem lòng quý mến cô gái quê này.
- Ừ. Vậy thì tốt quá, cháu ráng học hành chăm chỉ nha. Sau này có cái nghề, đến các phòng trà biểu diễn vào buổi tối thôi cũng kiếm được bộn tiền đó.
Được bà chủ vỗ vai động viên, Thi San càng thêm tràn đầy tự tin. Thế nhưng, mơ ước của cô vốn cao sang hơn và không chỉ dừng lại ở việc biểu diễn trong những phòng trà mà cô muốn bước lên sân khấu lớn và tỏa sáng rực rỡ để mẹ cô có thể nhìn thấy cô và để người đàn ông phụ tình kia hiểu rằng dù không có ông ta thì cô vẫn có thể vươn lên và đạt đến thành công.
Cuộc trò chuyện giữa hai người vừa kết thúc thì Thắng Vũ cũng vừa bơi đến. Ban nãy, nhìn từ xa, anh cảm thấy mẹ mình và cô gái mình yêu giống như là mẹ chồng và nàng dâu vậy, trông họ có vẻ hòa hợp về sở thích cũng như cách nói chuyện.
Anh hoàn toàn không hay biết rằng mẹ anh đang dốc sức tạo cơ hội cho Thanh Phong ở bên Thi San.
- Thi San à, em lên phòng anh lấy giùm anh cái khăn tắm nhé, anh quên đem xuống rồi.
Thắng Vũ cất tiếng khi Thi San vừa cho miếng táo vào miệng. Cô ú ớ chẳng đáp lời được nên chỉ gật đầu và chạy vụt đi.
Tuy đây là lần đầu anh bảo người khác vào phòng anh khi anh đang không có trong đó nhưng bà Hoàng Mai cũng chẳng mấy để tâm vì nghĩ con trai mình đã xem cô bé đáng thương kia như em gái ruột rà.
Lúc Thi San trở lại hồ bơi, cô chẳng thấy bóng dáng bà Hoàng Mai lẫn Thắng Vũ đâu cả. Rõ ràng anh bảo cô đi lấy khăn mà giờ lại lên bờ rồi đi đâu mất dạng.
Đang nhìn ngó lung tung thì đột nhiên có một bàn tay từ dưới hồ vươn lên và chạm vào chân khiến cô hốt hoảng hét to.
Và điều gì đến cũng đến, sau nửa giây chới với thì cô lao luôn xuống hồ trong sự ngỡ ngàng của Thắng Vũ.
Cảm giác bốn bề là nước bủa vây khiến Thi San vô cùng kinh hãi vì bản thân không biết bơi. Chẳng mấy chốc mà cô đã chìm nghỉm trong tuyệt vọng.
Khoảnh khắc ngỡ rằng mình sắp đi theo mẹ thì vòng tay rộng của Thắng Vũ đã kịp thời ôm lấy cô.
Như bao kẻ chết đuối vớ được cọc, cô liền bám chặt lấy anh với lòng tin tuyệt đối rằng anh sẽ cứu được mình. Thế nhưng, chỉ sau vài giây thì cô hoàn toàn ngất lịm.
- Thi San, Thi San, tỉnh lại đi em. – Thắng Vũ rối rít lay gọi cô ngay khi cả hai vừa lên bờ.
Đáp lại anh chỉ là đôi mắt nhắm nghiền khiến anh càng thêm bấn loạn. Cũng chẳng thể suy nghĩ được nhiều, anh cúi xuống toan hô hấp nhân tạo cho cô.
Vào thời khắc hai đôi môi chỉ còn cách nhau một khoảng rất ngắn thì Thi San chợt tỉnh và khi cảm nhận được làn môi ấm của anh chạm vào môi mình, cô hốt hoảng dùng tay đẩy anh ra.
- Em tỉnh rồi, may quá. Anh xin lỗi, anh không biết em dễ giật mình như vậy.