Chương 46 - Tình Ca

Tội nghiệp Thi San, ngay cả khi thấy anh cười thì cô vẫn chưa nhận ra là anh cố tình trêu ghẹo mình và cô cũng không biết bản thân chính là người anh đang nghĩ đến.

Cô chỉ nghĩ rất đơn giản là nhà anh rất giàu, cho dù có sinh mười đứa thì cũng dư sức nuôi nấng chúng lớn khôn trưởng thành.

Bữa ăn đã kết thúc từ lâu mà Thắng Vũ vẫn cứ tủm tỉm cười mãi. Anh lơ đễnh ngồi bên cây đàn và chẳng thể đàn được một khúc nhạc nào.

Anh cảm giác có một chút hụt hẫng vì cô gái anh thương lại không chung niềm đam mê với mình, giá như cô cũng thích piano thì tuyệt biết bao, anh thực sự rất muốn cầm lấy tay cô và tập cho cô gieo từng vần nhạc trên cung đàn.

- Anh Thắng Vũ. – Thi San ngập ngừng cất tiếng gọi khi vừa bước tới bậc cửa.

- Em vào đi.

Cô ngoan ngoãn bước vào phòng và đến ngồi bên cạnh anh, ngay trước cây đàn dương cầm màu trắng.

Anh đón lấy chiếc điện thoại trên tay cô và chậm rãi dạy cô từng thao tác để sử dụng những ứng dụng đơn giản và thông dụng nhất.

Nhìn cô chăm chú lấy bút ghi từng lời mình nói vào cuốn sổ nhỏ mà anh thấy lâng lâng trong tim. Có lẽ cô đang nghĩ việc dùng điện thoại di động là cái gì đó to tát lắm.

Từ nét chữ gọn gàng và đẹp của cô đã giúp anh khẳng định thêm tính cách của người con gái hiền lành vì nét chữ chính là tính nết của con người.

- Đây là những ứng dụng thường dùng, còn những cái khác thì em sẽ biết sau khi dùng điện thoại một thời gian. Anh lưu số anh và số mẹ anh vào rồi đó, mai này em có đi lạc thì gọi cho anh nhé.

Lại một lần nữa anh khiến cô muốn quay đầu bỏ chạy. Sao anh cứ nhắc hoài chuyện đêm mưa đó chứ? Từ sau đêm ấy, cô đã ghi nhớ và mua đầy đủ mì gói, cháo gói, thậm chí là cả cá hộp, thịt hộp để đề phòng anh muốn ăn bất chợt và cô cũng tự nhủ lòng sẽ không ra đường một mình vào đêm tối nữa.

- À. Anh quên. Cái này là camera để chụp hình và quay phim.

Ngón tay thon dài của anh di chuyển đến biểu tượng hình tròn màu đen và chạm nhẹ vào. Ngay lập tức, Thi San thấy gương mặt của anh xuất hiện trong màn hình.

Lần trước bà Hoàng Mai đưa cô chụp giúp là chế độ camera sau và cô hoàn toàn không biết còn có chế độ camera trước như thế này.

Chiếc điện thoại được anh giơ lên cao và màn hình thu gọn cả hai gương mặt xinh đẹp vào. Chỉ trong tích tắc, bức ảnh selfie đầu tiên của Thi San xuất hiện và nó cũng là bức ảnh selfie đầu tiên mà Thắng Vũ chụp cùng một người con gái khác.

Trong khung cảnh nên thơ của căn phòng trắng tiệp màu cùng những bức màn trắng đang nhẹ tung bay trong gió, hình ảnh của Thắng Vũ và Thi San bên cạnh cây dương cầm nổi bật lên như một đôi tình nhân lãng mạn.

- Em về phòng trước đây ạ.

Thi San đón lấy chiếc điện thoại từ tay anh và đứng dậy, cất bước rời đi. Khi biết mình đã khuất khỏi tầm nhìn của anh, cô liền chạy thật nhanh về phòng và đóng cửa kín mít.

Bàn tay mong manh đưa lên ngực và ôm lấy trái tim đang nhảy loạn nhịp rồi run rẩy tìm đến bức ảnh vừa chụp ban nãy.

Đây là lần thứ hai cô được đứng chung một khung hình với anh và lần này là do anh chủ động chụp. So với anh ở ngoài thực thì cô thích nhìn anh ở trong ảnh hơn vì chỉ có như vậy thì cô mới có thể nhìn thật chăm chú mà không e thẹn hay ngại ngần.

Những lời bóng gió của Nhã Tiên lại vang lên bên tai, nhắc nhở cho cô nhớ đến thân phần bèo dạt mây trôi của mình. Ngón tay cô vân vê trên màn hình điện thoại và ấn vào biểu tượng xóa ảnh nhưng rồi lại không nỡ.

- Quan trọng là xóa trong tim chứ xóa ảnh thì có tác dụng gì.

Lời thì thầm của cô thoảng trong tiếng thở dài khiến căn phòng càng thêm buồn bã. Phía bên ngoài, mây đen đang ùn ùn kéo đến từ bốn phương và chẳng mấy chốc, mưa tí tách rơi xuống. Lúc cô nhận ra thì đã quá muộn màng vì mưa đã giăng khắp chốn.

Đôi chân cô gõ nhanh trên những bậc thang hướng lên sân thượng. Thế nhưng, khi vừa chạm đến cầu thang cuối thì cô thấy Thắng Vũ xuất hiện, trên tay anh là chiếc giỏ nhựa đựng những tấm ga cùng quần áo, có lẽ anh gấp gáp quá nên trông chúng rất hỗn độn. Những hạt mưa lạc đã thấm ướt vai áo anh cùng mái tóc bồng bềnh.

- May quá. Suýt chút nữa thì ướt hết rồi. – Anh cười tươi và cất lời trong tiếng thở gấp.

- Cảm ơn anh. – Thi San vươn tay đỡ lấy giỏ quần áo, lí nhí nói.

Không hẹn mà cả hai cùng hướng lên bầu trời xám xịt và lặng lẽ ngắm những hạt mưa thu. Cả anh và cô đều cảm nhận được có một chút ấm áp dịu dàng đang tỏa lan trong cơ thể họ.

Cũng may ban nãy anh ngồi lại trên lầu ba dạo vài khúc đàn nên mới kịp nhận ra sắc trời thay đổi đột ngột chứ nếu không thì gương mặt xinh đẹp của cô gái anh yêu sẽ méo xẹo cho coi.