Chương 45 - Tình Ca
Thi San vừa nấu cơm xong thì Thắng Vũ cũng vừa về tới. Như thường lệ, cô ra mở cổng cho anh.
Hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, là màu áo mà cô thích nhất nên cho dẫu đã dặn lòng đừng ngắm nhìn anh thì cô vẫn len lén liếc anh một cái.
- Tặng em.
Thắng Vũ đưa chiếc hộp hình chữ nhật cho Thi San ngay khi cả hai vừa chạm mặt nhau tại ngưỡng cửa. Cô nhận ra đó là chiếc điện thoại mới tinh vừa mới bóc tem.
Những món đồ có giá trị lớn như thế này thường chỉ là quà tặng của những người thân, bạn bè thân thiết hoặc tình nhân dành cho nhau nhưng cô chỉ là một người giúp việc.
- Cái này.. em không thể nhận được đâu ạ. Anh đã mua cho em ba đôi giày rồi. – Cô lắc đầu từ chối.
- Ở thành phố không giống nông thôn, em đi ra ngoài thì cũng cần có điện thoại để liên lạc với người này người kia. Em không nhớ hôm trước em đi lạc sao? Nếu như anh không tìm thấy thì giờ này em đang ở đâu nhỉ?
Ví dụ mà anh nêu ra khiến cô đỏ mặt vì nhớ lại chuyện đáng xấu hổ của mình, bò lên giường anh rồi còn ôm anh như thể thân thiết lắm vậy. Mấy hôm nay cô đã cố quên mà anh còn nhắc lại làm gì chẳng biết.
Cuối cùng, cô cũng phải nhận món quà và nói lời cảm ơn vì không muốn anh tiếp tục ca lại bài cũ.
Dòng điện thoại cảm ứng này là một cái gì đó rất kỳ diệu đối với cô, tuy đã lấy nó ra khỏi hộp nhưng cô hoàn toàn không biết nên nhấn ở đâu để màn hình sáng lên.
- Ăn cơm xong rồi anh sẽ chỉ cho em biết cách sử dụng nó, cũng đơn giản lắm, em thông minh như vậy sẽ nhanh hiểu hết thôi.
- Em vào dọn cơm đây. Anh thay đồ rồi xuống ăn cho nóng.
Dứt lời, Thi San chạy vụt đi, chui tọt vào bếp, thoăn thoắt dọn bàn ăn.
Thắng Vũ nhìn theo cái dáng bé nhỏ của cô và khẽ mỉm cười, anh thấy vinh dự vì số liên lạc của anh là số đầu tiên được lưu vào chiếc điện thoại của cô. Dẫu sao thì cô cũng chẳng quen biết ai trên thành phố này.
Thay đồ xong, anh dạo bước sang thư phòng thăm mấy chậu cây nhỏ. Thấy chúng có vẻ vàng vọt vì thiếu nắng nên anh mang hết lên sân thượng để ánh mặt trời có thể giúp chúng cứng cáp hơn.
Việc này cũng không thể trách Thi San khi mà mẹ anh đã dặn cô đừng di chuyển đồ đạc của anh khỏi chỗ cũ, chỉ lau bụi mà thôi.
Dưới cái nắng dịu dịu của trưa mùa thu, những tấm màn trắng cùng ga trải giường trắng tung bay trong gió mang theo hương thơm dễ chịu khiến tâm tình anh cũng trở nên thư thả.
Đang thả hồn ngắm những cuộn mây trắng như bông trôi trên trời, anh bỗng nhìn thấy chiếc áo sơ mi trẻ con đang bay qua bay lại ở phía cuối hàng dây phơi.
Đôi chân mày anh khẽ nhíu lại và đôi chân nhanh chóng bước đến gần để nhìn cho rõ vì nhận ra chiếc áo đó rất quen mắt.
Mãi đến khi vân vê chiếc áo ấy trên tay thì anh mới nhận ra nó là chiếc áo bị bẩn mà anh đã vứt vào sọt rác. Hóa ra, cô nàng ấy đã nhặt lên và cắt may lại thành như thế này.
Lúc anh trở xuống thì Thi San đang đứng bên bàn chờ đợi, đôi mắt của cô cứ dán vào chiếc hộp điện thoại để trên kệ. Thoáng thấy anh kéo ghế ngồi xuống, cô cũng vội ngồi theo và múc cơm ra chén.
- Ăn cơm ở nhà vẫn luôn ngon nhất. Mình ăn thôi.
Cô gật đầu tỏ vẻ đồng tình và thầm cười trong bụng khi nhớ tới chuyện cái giỏ chứa cá và thịt đã được ở trên xe Thanh Phong và đi dạo hết mấy con đường, may thay khi về tới nhà thì cá vẫn chưa ươn.
Cô cũng đang lo lắng không biết bà Hoàng Mai có cho phép mình rời nhà để đi học đàn hay không nữa.
- Em cũng khéo tay thật. Anh cứ nghĩ chiếc áo ấy đã ra bãi rác rồi. – Thắng Vũ nhìn Thi San, nói khẽ.
- À. Tại vì đó là quà mẹ anh tặng. Em cũng chỉ mới sửa xong hôm qua, em định giặt phơi khô rồi mới đưa cho anh, không ngờ anh thấy rồi. – Cô thẹn thùng cúi đầu.
- Nhỏ như vậy thì sao mà anh mặc được? – Anh vừa nói vừa đẩy đĩa thịt sang phía cô.
- Để sau này con anh mang cũng đẹp lắm ạ. Áo đó đắt tiền, vải tốt, mấy năm nữa thì cũng còn rất mới, không xỉn màu.
Thi San ngẩng đầu và hồn nhiên trả lời như những gì bản thân đã nghĩ mà không biết rằng lời nói của cô đã mang lại cảm xúc khó tả cho người đối diện.
Vốn dĩ cô định sửa rồi mang đến cho cậu bé bán vé số hôm trước nhưng vì chiếc áo đó là kỷ niệm của mẹ anh nên cô đã để lại, nếu như anh không cần, cô mới đem đi.
Qua hồi lâu, thấy anh cứ dán mắt vào mặt mình thì cô đâm hoảng, vội cúi đầu xuống và tiếp tục ăn. Cô thấy bản thân cũng có nói gì sai đâu mà anh lại tỏ thái độ ngơ ngẩn như kiểu ngạc nhiên thế chứ.
- Anh đang còn độc thân mà em đã tính đến chuyện anh có con trai rồi sao? – Thắng Vũ được đà nên buông lời chọc ghẹo thêm.
- Em đâu có dám tính cho anh. Chỉ là.. chỉ là.. sau này rồi ai cũng phải có con thôi mà. – Cô lắp bắp giải thích.
- Nhưng sao em chắc là con trai nhỉ? Lỡ là con gái thì sao?
- Thì sinh thêm một em bé nữa ạ. Thế nào cũng sẽ có con trai thôi.
- Nếu đứa thứ hai vẫn là con gái? – Anh tiếp tục thắc mắc.
- Thì anh sinh thêm đứa nữa ạ.
Anh càng cố tình hỏi thì Thi San càng trả lời loạn hết lên, đến mức chẳng kiểm soát được mình đang nói cái gì nữa.
Người hỏi, người trả lời, đến khi số trẻ em được sinh ra trong dự kiến đã lên tới mười đứa thì Thắng Vũ mới dừng lại và bật cười vì anh không thể kiềm chế nổi.
Cô gái đáng yêu này bị anh trêu mà chẳng nhận ra và cứ thiệt thà trả lời toàn bộ câu hỏi. Trong đầu anh đang tưởng tượng ra cảnh cô đứng ở giữa và một đám trẻ con vây quanh, nhìn rất giống kiểu Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn.