Chương 43 - Tình Ca
Vì đã lôi kéo được cô gái có bàn tay đẹp như thiên thần vào chung con đường của mình nên Thanh Phong vui như trúng số.
Anh đang mường tượng ra cảnh anh được đưa đón cô, được đích thân cầm tay dạy cho cô những điệu đàn đầu tiên và rồi đến một ngày nào đó, anh sẽ được cùng cô hòa tấu những giai điệu ngọt ngào.
- Mina, Thanh Trà. – Thanh Phong khẽ thì thầm khi nhìn thấy Mina và Thanh Trà đang tung tăng đi bên lề đường.
Vốn anh cũng muốn hỏi xem hai người họ đi đâu mà lang thang ở đây nhưng vì đã gần đến giờ lên lớp nên đành thôi.
Từ sau vụ tai nạn làm ba Mina qua đời, Thanh Trà cũng chẳng dám lái xe nữa, mỗi khi không có anh chở thì cô toàn đi xe buýt hoặc ta xi.
Đèn vừa chuyển sang màu xanh, Thanh Phong liền nhấn ga, thẳng tiến đến Học viện.
Nếu anh đoán không lầm thì có lẽ Mina lại bắt mẹ nó dắt đi mua bánh. Loại bánh mà Mina thích chỉ có một vài cửa hàng trong thành phố bày bán mà thôi.
- Tới rồi.
Thanh Trà vừa reo lên vừa nhấc Mina lên bậc thềm và dẫn cô bé vào trong bách hóa. Hôm nay, cửa hàng mà cô thường mua vẫn chưa lấy hàng về kịp nên cô phải dẫn Mina đi thêm một đoạn.
Như thường lệ, Mina đứng ngay kệ bánh và tự lấy bỏ vào giỏ còn Thanh Trà thì lấy sữa và một số đồ dùng cho trẻ con.
Đang chăm chú nhìn hạn sử dụng của ống kem đánh răng thì tiếng cô nhân viên la lên khiến Thanh Trà giật mình quay lại.
- Trời ơi. Sao lại xé rách ra thế hả nhóc? Chưa tính tiền mà đã ăn rồi.
Gương mặt được trang điểm đậm với cặp chân mày xếch lên cùng tiếng nói quá lớn khiến Mina sợ đến nỗi đánh rơi bịch bánh và bật khóc.
Thanh Trà vừa dỗ con vừa liên tục xin lỗi cô nhân viên. Thế nhưng, cô nhân viên càng lấn lướt, tiếp tục chỉ trích và cằn nhằn khách hàng vì không biết dạy con.
- Chị ơi, chị đừng la nữa, bé nó sợ nó khóc. Lát nữa em cũng tính tiền đầy đủ mà. – Thanh Trà nói như đang cầu khẩn.
- Hên là tôi bắt gặp đấy, lỡ nó ăn hết luôn rồi thì biết đâu mà tính. – Cô nhân viên cong môi lên quát.
- Này cô, cô ăn nói kiểu gì thế? Mẹ của cô bé đã nói là sẽ thanh toán còn gì?
Giọng đàn ông bất chợt cất lên làm cô nhân viên bán hàng giật thót và quay đầu nhìn lại.
Thanh Trà lấy làm bối rối và xấu hổ khi nhận ra Tấn Vinh. Cô không biết vì sao lại hy hữu đến mức gặp hắn trong hoàn cảnh này.
Cô biết lỗi là do Mina sai trước nhưng cô nhân viên này cũng thật là hung dữ, sao lại nói như thể khách hàng muốn ăn quỵt vậy chứ.
- Em mà không thấy thì chắc lát nữa còn cái vỏ không đó, làm sao em biết được là họ có đưa cái vỏ không ra để thanh toán hay không chứ? – Cô nhân viên bán hàng cãi cố vì nhận ra Tấn Vinh.
- Chính vì cô chưa biết nên càng không được nói bậy. Hay là cô hay ăn cắp nên nghĩ người khác cũng như mình hả?
Thấy anh chàng phóng viên vốn là vị khách quen hiền lành đột nhiên nổi nóng, cô nhân viên liền méo mặt và mắt thì ngân ngấn nước.
Lúc này, bà chủ bách hóa nghe tiếng cãi nhau liền vội vàng chạy đến và xin lỗi Tấn Vinh cùng Thanh Trà dù rằng chưa biết ai đúng ai sai.
- Mina không phân biệt được đây là cửa hàng lạ vì mọi lần vào cửa hàng quen thì con bé vẫn luôn ăn trước một cái sau khi lấy đủ mười chiếc bánh cho vào giỏ. – Thanh Trà sụt sùi giải thích.
- Không sao đâu, trẻ con mà.
Bà chủ bách hóa vừa nói vừa liếc nhìn cô nhân viên, ra hiệu cho cô ấy đi chỗ khác rồi tiếp tục xin lỗi và lấy thêm một chiếc bánh tặng cho Mina để dỗ dành cô bé.
- Con bé đó là cháu của tôi, không chịu học hành nên ba mẹ nó gởi đến đây để tập tành buôn bán. Kiểu này chắc tôi trả nó về quá, mất khách hết. – Bà chủ bách hóa ái ngại cất lời.
- Thôi chị ạ. Là tại con của em sai trước.
Thái độ cư xử cũng như giọng nói dịu dàng của Thanh Trà làm Tấn Vinh cứ ngỡ như cô không phải là cô gái hắn gặp trong quán cà phê lần trước, có lẽ nào cô có tới hai nhân cách hay sao?
Hắn còn nghĩ gặp phải tình huống này thì cô sẽ chống nạnh, hất hàm, chỉ tay vào mặt cô nhân viên và mắng ngược lại, sau đó lôi gia thế hiển hách của mình ra mà đe dọa thì đó mới đúng là cô. Đằng này, cô tỏ ra vô cùng hiểu chuyện và biết điều, hơn nữa, dường như cô còn suýt khóc.
Vì thấy Thanh Trà bận bịu bế Mina trên tay nên Tấn Vinh cúi xuống và nhặt những thứ cô đã chọn cho vào giỏ nhựa rồi xách đến quầy cho bà chủ tính tiền.
Nỗi tủi thân của một người mẹ đơn thân khiến Thanh Trà chẳng thể kìm được nước mắt và cô cứ thế để mặc cho Tấn Vinh rút ví thanh toán giùm mình.
Nếu như không có hắn xuất hiện và lên tiếng bệnh vực cho cô và Mina thì cô cũng không đến nỗi xúc động rơi nước mắt như thế này.
Ra khỏi bách hóa, nhìn tới nhìn lui chẳng thấy có chiếc xe nào đang chờ nên Tấn Vinh liền quay sang Thanh Trà.
Cô vẫn cúi đầu, chưa ngẩng lên vì không muốn để hắn nhìn thấy bộ dạng yếu đuối, đáng thương của mình.
- Cô đi xe nào vậy? Anh Thắng Vũ không đưa cô đi sao? – Tấn Vinh hỏi nhỏ.
- Tôi và Mina đi taxi. – Cô đáp.
- Vậy để tôi đưa cô và Mina về nhé, nhà tôi cũng gần đây thôi, tôi về đưa đồ cho mẹ rồi lái xe qua đây, cô đứng đợi tôi một lát nhé. – Tấn Vinh đề nghị.
Thanh Trà đang định gật đầu đồng ý thì Mina bi bô đòi đi vệ sinh.
Thấy người phụ nữ trẻ bối rối ra mặt, Tấn Vinh liền mời cô về nhà mình. Chẳng hiểu sao lúc này, hắn lại thấy cô rất giống mẫu người tình trong mộng mà Thắng Vũ đã từng nhắc đến trong cuộc phỏng vấn.
Hắn cũng chẳng rõ vì sao chàng nghệ sĩ kia không đưa bạn gái và con đi mua sắm để họ bị người khác bắt nạt đến nỗi mẹ cũng khóc mà con cũng khóc như vậy.
Lúc này, trời đã bắt đầu mưa nên hắn cởi luôn chiếc áo vest và che cho cả hai người họ rồi cùng nhau bước đi.