Chương 42 - Tình Ca
Chẳng để cô phải ngơ ngác thêm, Thanh Phong nhanh chóng gợi ý cho cô sắp xếp thời gian và học vào buổi tối.
Bản thân Thanh Phong từng gặp qua nhiều học viên không có điều kiện theo đuổi ước mơ từ sớm nên anh đã nhận lời đến Trung tâm Khuyến nhạc Tình Ca để hướng dẫn cho những người đang cố gắng chạm tay vào ước mơ của họ hoặc chỉ đơn giản là họ muốn thỏa đam mê ấp ủ trong suốt bao nhiêu năm liền bởi những gì thuộc về nghệ thuật chẳng khi nào là muộn cả.
Một tương lai sáng ngời với những bước chân từ bậc thang thấp nhất rồi dần dần lên cao nhất được Thanh Phong vẽ ra thành một bức tranh hoàn hảo dành cho cô gái nhà quê.
Anh bảo cô học bên trung tâm lấy kiến thức căn bản, sau đó thi tuyển vào học viện theo hệ trung cấp rồi dần dà lên đến bậc đại học. Tuy thời gian sẽ hơi lâu nhưng đây là đường đi thuận tiện nhất cho những người giống như cô.
- Khung thời gian học là từ năm giờ chiều đến chín giờ tối, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến công việc của em. Mỗi tuần ba buổi, mỗi buổi tầm sáu mươi phút. Chỉ cần ba tháng là em có thể chơi được những bài vỡ lòng rồi. Trung tâm Khuyến nhạc cách nhà Thắng Vũ tầm mười phút chạy xe thôi, anh sẽ chở em đi.
Anh chàng giảng viên hào hứng phân tích lợi hại mà không biết rằng cô gái đối diện anh đang buồn thúi ruột.
Thời gian thì Thi San có thể sắp xếp được nhưng còn tiền cô biết lấy ở đâu đây. Lương tháng cô còn chưa nhận mà cho dẫu có nhận được thì cô cũng đâu thể trút cạn túi vào việc học. Cô vẫn chưa có thời gian để tích cóp.
Mãi đến lúc thấy cô cúi đầu, cắn môi thì anh mới chợt nhận ra vấn đề tài chính của cô.
Vì sợ nếu đề nghị để bản thân đứng ra đóng tiền giúp sẽ khiến cô ngại mà từ chối nên anh đành nói dối, hạ mức học phí xuống thấp tẹt như thể ở đó là nơi dạy đàn từ thiện vậy.
- Một khóa ba tháng chỉ có ba trăm ngàn sao ạ? - Thi San đần mặt ra hỏi lại vì cứ ngỡ anh đang nói nhầm.
- Đúng vậy. Nếu em chưa có thì anh sẽ cho em mượn, khi nào nổi tiếng thì trả cho anh cũng được.
- Không đâu ạ, ba trăm thì em có. Em còn tưởng là đắt lắm.
Nụ cười nhẹ nhàng vì đã đặt được gánh nặng trong lòng xuống của Thi San khiến trái tim anh bất giác nhói lên.
Có lẽ anh nên cám ơn cuộc đời này thật nhiều vì đã ưu ái cho anh được sinh ra trong một gia đình khá giả, chỉ cần anh muốn thì không có gì là ba mẹ không đáp ứng cho anh cả.
Khởi đầu ước mơ của anh là cây đàn piano đắt đỏ và học phí trên trời ở trung tâm lớn nhất thành phố, so với cô gái này là một trời một vực, chỉ nghĩ thôi cũng thấy đau lòng.
Bữa ăn diễn ra trong không gian ấm áp với dòng nhạc nhẹ êm trôi đã rút ngắn hoàn toàn khoảng cách cũng như xóa đi sự e dè của cô đối với người đàn ông đối diện. Cô cảm thấy bản thân thật may mắn khi được quen biết anh, theo đó, cô thấy mì xào ở đây rất ngon và nước cam thì rất ngọt.
- Ôi, ăn bữa sáng mà bằng nửa khóa học của em luôn rồi. – Cô ái ngại khi thấy anh móc ví thanh toán.
- Anh còn muốn được mời em nhiều lần nữa kìa, ngôi sao tương lai ạ.
Thấy đôi má của cô gái quê đang ửng hồng vì thẹn thùng, đột nhiên tim anh cũng đập thình thịch. Anh rất muốn nhân cơ hội cô đang tỏ vẻ biết ơn mình mà mở lời mời cô đến dự buổi tiệc sinh nhật sẽ diễn ra vào đầu tháng sau tại nhà anh.
Bữa tiệc năm nay anh chỉ muốn quy tụ những bạn bè và đồng nghiệp thân thiết nhất và cô chính là người bạn mà anh muốn bổ sung vào danh sách ấy.
Chưa kịp nói thì điện thoại đã rung lên. Thấy người gọi là Ngọc Vy, anh liền bắt máy và vô tình ấn vào loa ngoài.
Đầu dây bên kia là giọng nữ dịu dàng vô cùng quen thuộc khiến Thi San bất giác dỏng tai lên nghe rồi tiếp đó là giọng trẻ con bi bô.
- Cháu của anh đó, sáng nay nó ngủ nướng, thức dậy thì cậu đi làm rồi nên bắt cô Ngọc Vy phải gọi cho nói chuyện. Nó làm như nó thương cậu nó lắm vậy. – Anh cười xòa, mở cửa xe và đưa tay che đầu cho cô ngồi vào.
Ban nãy, Thi San hãy còn ngờ ngợ nhưng giờ anh đã nói ra hai chữ "Ngọc Vy" nên cô mạnh dạn đoán rằng cô gái vừa gọi cho anh chính là cô bạn thân năm nào. Có lẽ nào mà trái đất tròn đến như vậy, bạn cô lại là người giúp việc cho gia đình của anh.
Chờ anh quay đầu xe xong, cô mới lí nhí cất tiếng.
- Em cũng có một cô bạn thân tên Ngọc Vy, cô ấy lên thành phố làm giúp việc cũng được mấy năm rồi. Hồi nãy em nghe giọng người trong điện thoại rất quen, không biết có phải là cô ấy không nữa.
- Trùng hợp vậy sao? Vậy hôm nào em ghé nhà anh chơi đi, sẵn tiện xem có phải là người quen không. Em nói anh mới nhớ, quê của Ngọc Vy cũng là làng của em đó.
- Nếu vậy thì đúng là cô ấy rồi. Trời ơi, em không nghĩ là cả hai bọn em còn có cơ hội gặp lại.
Trong khi khóe mắt Thi San long lanh và chiếc mũi cũng ửng đỏ vì xúc động thì Thanh Phong lại đang thầm tính toán lừa cô đến nhà anh gặp Ngọc Vy vào ngày sinh nhật mình để tiện thể mời cô dự tiệc luôn.
Cô hay ngại ngùng e thẹn nên anh sợ nếu mời ngay bây giờ thì kiểu gì đến lúc đó cô cũng kiếm cớ từ chối. Đối với những người như cô, cứ để mọi thứ đến bất chợt sẽ tốt hơn.
Vừa về đến biệt thự, Thi San liền lao vào bếp và tất bật làm đồ ăn cho kịp giờ cơm trưa vì trong những ngày này, Thắng Vũ có nói rằng anh chỉ học mỗi buổi sáng và không có hoạt động nào bên ngoài nên anh sẽ dùng bữa ở nhà.