Chương 41 - Tình Ca
Những ngày sau đó, tuy rất ngại nhưng Thi San vẫn cố tỏ ra bình thường và không dám tránh mặt Thắng Vũ vì sợ anh lại chất vấn.
Chuyện cô lạc đường và hại anh dầm mưa đi tìm là bí mật của cả hai, không một ai hay biết kể cả bà Hoàng Mai.
Hôm nay, chẳng như thường lệ, cô xách giỏ đi chợ khi mặt trời đã dần lên vì cảm thấy trong người không khỏe.
Thấm thoát thế mà đã gần một tháng kể từ ngày cô đặt chân lên mảnh đất hoa lệ này, làn da rám nắng đã dần dà trở lại màu trắng nguyên thủy càng tôn thêm nét đẹp dịu dàng khiến mỗi lần cô lướt qua những quán cà phê cóc thì đều bị đám thanh niên chọc ghẹo.
- Chào em, Thi San.
Tiếng nói bất chợt cất lên làm Thi San giật thót, vì đang bận lom khom gỡ cái bao nilon vướng dưới dép ra nên cô chẳng hay chiếc xe hơi đã đậu sát bên mình tự lúc nào.
- Anh Thanh Phong. – Cô cúi đầu và nói.
- Ừ. Em đi chợ sớm quá vậy? – Anh nháy mắt, hỏi.
- Dạ, đi sớm đỡ phải chen chúc mà lại mua được đồ tươi nữa. Sáng nay là em đi trễ hơn mọi ngày rồi đó ạ. – Cô ngại ngùng đưa tay vén những sợi tóc xõa và đáp.
Lúc này, Thanh Phong mới chợt nhận ra những ngón tay của cô rất đẹp, không gầy quá cũng không tròn quá, thanh mảnh vừa vặn như những búp măng non.
So với hai lần gặp trước thì lần này, anh thấy cô trắng hơn rất nhiều, xem ra, Thắng Vũ và bà Hoàng Mai đối xử với cô rất tốt.
- Hôm nay anh không đi dạy sao ạ?
- Có chứ, nhưng vẫn chưa đến giờ. Thi San à, em đi ăn sáng, uống cà phê với anh nhé.
Đột nhiên được anh chàng đẹp trai nhà giàu ngỏ ý mời dùng bữa nên Thi San đứng hình hết mấy giây. Cái khái niệm đi ăn sáng và uống cà phê ngoài quán đối với cô là cái gì đó xa xỉ lắm.
Vừa há miệng toan từ chối thì anh đã nhanh chóng bước xuống xe rồi lại mở cửa xe, nghiêng người mời cô ngồi vào.
Đang lúc Thi San còn chưa biết từ chối làm sao thì anh đã giựt lấy cái giỏ trên tay cô và bỏ ra hàng ghế sau, tiếp đó thì nắm lấy hai vai cô mà đẩy vào trong ghế phụ khiến cô có cảm giác bản thân đang bị ép buộc.
- Hôm nay anh thử duyên phận giữa anh và Thắng Vũ nên đã không hẹn trước mà tới tận nhà rủ cậu ấy đi ăn sáng. Cuối cùng thì cậu ấy đang ở trên trường mất rồi. – Anh vừa thắt dây an toàn cho cô vừa nói.
- À, dạ. Hôm nay cả bà chủ và anh ấy đều đi rất sớm. – Thi San nói cho có chuyện.
Nhóm thanh niên đang ngồi bên quán lề đường chờ Thi San đi tới gần để buông lời chọc ghẹo bỗng mắt tròn mắt dẹt khi thấy cô leo lên chiếc xe sang, xịn, mịn, hơn nữa, người đàn ông bên cạnh cô lại rất phong độ và đẹp trai. Thế là, họ nhìn nhau, lắc đầu rồi giải tán, từ bỏ ý định tán tỉnh cô gái nhà quê.
Thanh Phong lái xe qua mấy con đường rồi dừng lại trước quán cà phê tọa lạc trên con đường rợp bóng cây xanh.
Dù rằng nắng đã chứa chan trên khắp thành phố nhưng Thi San vẫn cảm giác hơi lạnh vì những làn gió nhẹ từ trên tán cây phả xuống.
Nét hoài cổ của nơi này gợi cho cô nhớ về miền quê nghèo xa xôi, nơi có mái đình phủ rêu cổ kính.
Và đúng như cô nghĩ, khách đến quán toàn là những người ở độ tuổi trung niên, cái độ tuổi đã nếm trải những dư vị cay đắng, xô bồ của dòng đời để rồi những khi có được dăm ba phút rảnh rỗi thì họ lại tìm đến chốn thanh bình để lòng mình được lắng đọng.
- Em chọn món đi Thi San.
Anh đưa tờ menu sang cho cô rồi vẫy tay gọi cô nhân viên phục vụ.
Những năm trở lại đây, các quán cà phê đều bán đồ ăn sáng luôn chứ không chỉ đơn thuần là thức uống nữa, vừa tiện lợi cho khách mà cũng vừa có thêm thu nhập cho quán.
Dù đã cùng ngồi ăn với Thanh Phong một lần nhưng Thi San vẫn còn rất ngại, nhìn tới nhìn lui một hồi, cô quyết định gọi món mì xào và nước cam cho dễ ăn, dễ uống.
- Cho tôi hai đĩa mì xào hải sản. Một ly cam ép và một tách cà phê đen.
Cô nhân viên cười thật tươi và ghi chép lại tất cả, sau đó nhanh chóng đi vào quầy nói cho đầu bếp cùng nhân viên pha chế chuẩn bị.
Thi San lén đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, chẳng hiểu sao bất giác cô lại nghĩ rằng có lẽ Thắng Vũ cũng sẽ thích đến những nơi có không gian như thế này.
Dù anh, cô và Thanh Phong hãy còn rất trẻ nhưng phải chăng những người trót đem lòng yêu mến dòng nhạc hàn lâm cổ điển đều sẽ yêu những gì thuộc về xưa cũ.
- Công việc của em có bận rộn lắm không Thi San? – Thanh Phong chợt lên tiếng hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ của cô.
- Dạ, không ạ. Chỉ là nấu cơm, giặt giũ và dọn dẹp nhà cùng sân vườn thôi. Em cũng không phải làm tất cả cùng một lúc. – Cô thật thà trả lời.
- Em có muốn học đàn không? Em có thích học đàn không?
Câu hỏi của anh như lặp lại những gì mà Thắng Vũ đã từng hỏi. Rốt cuộc, cô đã để lộ ra điều gì mà cả hai người họ đều cho rằng cô thích đàn vậy kìa? Ước mơ này ngay cả mẹ cô cũng không hề hay biết.
Trái ngược với câu trả lời dành cho Thắng Vũ, cô khe khẽ gật đầu.
- Dạ, em thích lắm ạ, nhưng mà..
- Em thích là được rồi. Thi San à, bàn tay của em rất đẹp, những người có bàn tay đẹp thường rất có tài trong các lĩnh vực nghệ thuật. Trực giác mách bảo cho anh rằng nếu em đi theo con đường này, em chắc chắn sẽ tỏa sáng.