Chương 40 - Tình Ca
Cuối cùng, vì để Thi San không mất công chạy tới chạy lui nên Thắng Vũ đề nghị cô trải chăn ngủ lại phòng anh cho tiện.
Ban đầu, cô còn đỏ mặt tía tai, ú ớ, gãi đầu nhưng rồi cũng đồng ý, dù sao mạng người vẫn quan trọng hơn, còn nữa là, cô có niềm tin vào nhân cách con người anh.
Nếu như anh là một tên háo sắc và từng làm ra chuyện gì đó thì khi anh đăng quang, hẳn đã có người bóc mẽ anh rồi. Nhưng mà cái sắc của cô giống như lội từ dưới ruộng lên thì làm sao mà anh háo được chứ.
- Hay là em nằm trên giường đi, để anh nằm dưới sàn. – Thắng Vũ áy náy lên tiếng khi thấy cô lom khom bên dưới.
- Không, không. Anh cứ ngủ trên đó, thật ra em thích nằm dưới sàn hơn, nằm dưới sàn thoải mái hơn, đó giờ em vẫn hay nằm..
Lời còn chưa nói hết thì cô đã im bặt, lật đật giở chăn chui vào và trùm tới đầu.
Phía trên giường, Thắng Vũ lại mỉm cười vì bộ dạng của cô nàng, xem ra là nói không có sách rồi, nhà cô nghèo, là nhà tranh vách nứa thì không lẽ cô nằm dưới đất hay sao?
Vốn dĩ anh rất ghét những người nói dối nhưng đối với cô gái này là một ngoại lệ bởi lời nói dối ấy chẳng phương hại đến ai, chỉ là vì muốn điều tốt cho kẻ khác.
Bên ngoài, mưa vẫn rơi rả rích, tấu lên một bản nhạc tình buồn thê thiết, gợi cho người con gái một nỗi nhớ xa xôi.
Cô nhớ mẹ, nhớ bà, nhớ căn nhà nhỏ dột nát và nhớ cả con đường quê trơn trợt đã khiến cô ngã sấp mặt nhiều lần vào cái đêm chạy đi tìm xe đưa mẹ đến bệnh viện.
Còn Thắng Vũ lại đang nhớ về ba mình, anh nhớ giọt mồ hôi lúc ông vừa tan ca đã vội vã chạy đến cổng trường đón anh.
Âm thanh buồn dạt dào dần đưa anh chìm vào giấc ngủ mê man nhưng Thi San thì cứ chập chờn mãi. Khi nghe chừng mọi thứ đã yên ắng, cô mới từ từ ló đầu ra, nhìn lên giường.
Mẹ và bà của cô cũng đã ra đi khi họ lên cơn sốt nên cô rất sợ dẫu biết rằng nguyên nhân sâu xa là những căn bệnh ngấm dần theo năm tháng.
Đang vẩn vơ trong dòng suy nghĩ thì tiếng rên khẽ bất chợt cất lên khiến cô giật mình, vội tung chăn chạy đến cạnh giường và đặt tay lên trán người đàn ông.
Nước chanh giúp anh hạ sốt được một chút thì lại tiếp tục nữa rồi. Không chỉ có trán mà cổ và tay anh cũng nóng ran.
Bằng chút kinh nghiệm từ mẹ, Thi San nhanh chóng lấy thau nước ấm và dùng khăn đắp lên trán cũng như lau cổ và tay cho anh, cứ thế suốt mấy tiếng đồng hồ.
Rồi trong lúc chờ thay chiếc khăn trên trán thì cô mơ màng gục luôn xuống cạnh bên anh vì quá mệt mỏi.
Tội nghiệp Thắng Vũ, anh mê man trong cơn sốt nên chẳng hay biết gì, chỉ cảm giác có cái gì đó đang lấn chiếm chỗ của mình nên cũng ráng lết sang một bên mà nhường trong vô thức.
Còn Thi San thì mơ mơ màng màng, mơ lại giấc mơ ngày còn thơ ấu, được chui vào lòng mẹ mà hưởng hơi ấm mang mùi hương đồng nội nên cứ thế mà ôm chặt lấy anh.
Khi trời tang tảng sáng thì Thắng Vũ cũng vừa tỉnh dậy, anh thấy kỳ kỳ vì nghe nặng trên ngực, đến lúc nhìn xuống, anh mới tá hỏa nhận ra Thi San đang ôm lấy mình, có vẻ như cô vẫn còn say giấc, chẳng động đậy gì.
Dẫu cho anh có vắt óc thì cũng không thể nhớ nổi cô lên đây từ bao giờ, có lý nào cô gái dịu hiền này bị mắc bệnh mộng du hay không?
Dù anh chẳng biết lý do từ đâu nhưng anh chẳng muốn cô thêm khó xử rồi lại trốn mình như trốn tà nên anh chủ động nâng đầu cô lên để thoát ra.
Khổ nỗi, anh còn chưa kịp rút tay thì cô đã thức, mở to hai mắt nhìn anh như thể anh là một kẻ biến thái giai đoạn cuối.
- Á.. á.. á..
Theo tiếng la thất thanh, Thi San lọt luôn xuống giường.
Ký ức mơ hồ loáng thoáng giúp cô nhận ra tất cả là lỗi của mình, cô cũng không rõ hôm qua cô ăn trúng món gì mà lại làm ra những chuyện rối tung thế này nữa.
Có lẽ bây giờ cô đã biến thành một kẻ cơ hội trong mắt anh rồi, như kiểu một con ở mạt rệt tìm cách trèo lên giường cậu chủ, cô biết cắt mặt mình vứt vào đâu đây.
- Em xin lỗi anh, em không.. em.. em.. - Cô bật khóc vì xấu hổ và sợ hãi.
- Không sao đâu. Lúc nhỏ anh cũng hay bị mộng du mà. Cũng may là em không đi ra ban công. À, mà hôm qua anh chưa hỏi em nữa, em đi đâu mà lạc tới khu phố sáu vậy?
Nụ cười hiền hậu và giọng nói dịu dàng từ anh đã làm cô bình tĩnh lại. Hóa ra, anh nghĩ rằng cô bị mộng du, thôi thì cô cũng chẳng phân trần gì nữa, thà mang lấy căn bệnh ấy còn hơn mang tiếng mồi chài cậu chủ.
- Em gặp thằng bé bị người ta cướp vé số và trật chân ngồi bên đường nên em cõng nó về nhà, rồi.. rồi em quên mất đường. – Cô lí nhí đáp.
- Em làm việc tốt là đúng nhưng em có nghĩ rằng nếu như em gặp người xấu giữa đường thì sẽ xảy ra chuyện gì không? – Đôi chân mày anh khẽ nhíu lại.
- Dạ, lần sau em không dám nữa. Cũng may là có anh.
Nói rồi, cô lấy cớ đi nấu cháo và chạy như bay ra khỏi phòng. Anh nói không sai, lúc cô thấy mấy gã say rượu thì hồn vía của cô cũng bay lên chín tầng mây chứ đâu còn trên mặt đất.
Khóe môi Thắng Vũ nhẹ mỉm một nụ cười hài lòng, cô gái mà anh để ý đúng là một người tốt, bao dung người khác đến quên cả bản thân mình.
Xem ra, anh phải mua cho cô một chiếc điện thoại để tiện liên lạc mới được, để cô tối cổ thế này chỉ khiến anh lo thêm thôi.
Chốn đô thành ngỡ như văn minh với những tầng lớp tri thức nhưng cũng là nơi tối tăm và ẩn chứa vô số tội phạm. Cô là đóa hoa sen thuần khiết, anh không muốn ai vấy bẩn lên cô.