Chương 39 - Tình Ca

Con đường đêm loang loáng những vũng nước đọng soi bóng đôi nam nữ đang liêu xiêu dìu nhau bước đi dưới màn mưa lạnh lẽo.

Bàn tay ấm áp của Thắng Vũ khiến Thi San bất giác muốn giữ anh cho riêng mình. Thế nhưng, đó chỉ là suy nghĩ trong thoáng chốc bởi mặc cảm thân phận nghèo hèn, học hành không tới nơi tới chốn lẫn những lời nói đong đưa bóng gió của Nhã Tiên đã lập tức dập tắt ước vọng điên rồ của cô.

Nếu như có một tình yêu chân thành giữa hai giai cấp khác biệt thì mẹ cô có đâu sống trọn hơn nửa đời người trong tủi hận.

Thi San sẽ không thể biết được đây là lần đầu tiên Thắng Vũ dầm mưa vì một cô gái và cũng là lần đầu tiên anh lo lắng tột độ vì một người dưng.

Anh vốn rất thích mưa nhưng anh lại giận cơn mưa đêm này đã làm ướt áo người con gái anh thương. Giá như anh có phép mầu thì anh sẽ biến cô nhỏ lại để tiện bề chở che cô khỏi những hạt nước vô tình từ trời.

- Em vào tắm và thay đồ nhanh đi, để cảm lạnh thì không ổn đâu. – Thắng Vũ lên tiếng giục Thi San khi thấy cô cứ tần ngần chờ mình khóa cổng.

- Dạ.. dạ.

Cô run rẩy đáp và chạy vụt đi vì thật sự cô cũng lạnh đến mức muốn ngã lăn ra giữa sân.

Mãi tận lúc đứng dưới dòng nước ấm thì hai hàm răng của cô mới thôi gõ vào nhau và tinh thần cũng bình tĩnh lại để biết xấu hổ vì hành động nhào vào lòng anh vừa rồi.

- Thi San ơi là Thi San, rồi mày định nhìn mặt anh ấy như thế nào đây?

Nếu có thể thì cô rất muốn trốn luôn trong phòng, ít nhất là hết đêm nay nhưng điều đó là không thể vì Thắng Vũ vẫn chưa có gì để bỏ vào bụng.

Anh đã dầm mưa đi tìm cô thì cô sao nỡ bỏ mặc anh chứ? Hơn nữa, cô là người giúp việc cho gia đình anh và việc chăm lo bữa ăn cho anh là bổn phận.

Vào khoảnh khắc Thi San đẩy cánh cửa phòng thì Thắng Vũ cũng vừa lướt qua. Trông thấy cô, anh liền dừng lại.

Ánh mắt hai người chạm nhau khiến cô bối rối, vội cúi đầu. Cô rất muốn thanh minh cho anh hiểu rằng cô vì giúp đỡ cậu bé đáng thương mới thành ra cớ sự chứ không phải cô ham hóng hớt mà lạc đường nhưng vì anh chưa lên tiếng chất vấn nên cô cũng khó mở lời.

- Em.. em chưa mua được mì. – Cô lo lắng nói.

- Không sao đâu, anh thấy trong nồi hãy còn ít cơm nguội, em chiên lại cho anh là được, buổi tối anh cũng không ăn nhiều. – Anh vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào bàn tay có dán miếng băng cá nhân của cô.

Thắng Vũ càng dịu dàng thì Thi San càng thấy có lỗi. Nhìn theo bóng dáng hao gầy của anh khuất dần dưới những bậc thang, cô chợt nhận ra anh đã gầy hơn rất nhiều.

Một tuần nay, cô vì trốn tránh anh mà không để ý. Cô cũng không biết anh có còn bị choáng váng hay đau đầu nữa không.

Trong gian bếp ấm áp lại như tái hiện khung cảnh của hơn một tuần trước. Anh chậm rãi thái cà rốt và đậu ve, còn cô thì đánh trứng, bằm tỏi. Cả hai người chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ có tiếng dao chạm xuống thớt và tiếng tỏi đang sôi trong dầu.

Chẳng mấy chốc mà dĩa cơm chiên đã hoàn thành. Thắng Vũ bê ra bàn và lặng lẽ múc từng thìa cho vào miệng.

Ban nãy, anh vẫn chưa kịp mua thuốc và cơn sốt vẫn còn âm ỉ chưa dứt khiến anh chẳng muốn ăn. Thấy anh cứ gật gù như con gà bị rù nên cô đánh liều sấn tới bên anh.

- Anh bị làm sao vậy? Anh mệt sao? Hay là cơm khô quá nên anh khó ăn? – Thi San lo lắng hỏi vì nhận ra sắc mặt Thắng Vũ không tốt.

- Anh không sao?

Tuy anh nói vậy nhưng cô vẫn thấy có điều bất ổn. Bàn tay nhỏ nhắn nhanh chóng vươn ra và đặt lên vầng trán thông minh. Hơi nóng từ đó lan sang khiến cô nhận ra anh đang bị sốt. Có lẽ nào anh vừa dầm mưa mà đã sốt ư? Sao anh yếu đuối thế nhỉ?

- Anh bị sốt rồi, để em đi mua thuốc cho anh.

Dứt lời, Thi San liền quay lưng toan chạy đi nhưng Thắng Vũ đã nhanh chóng vươn tay kéo cô lại. Mưa to gió lớn và sấm chớp thế này, cô nghĩ rằng anh sẽ để cho cô đi sao? Cũng tại vừa rồi anh lo cô bị ngấm nước nên đã quên mất việc cần mua thuốc mà cứ chăm chăm về nhà.

- Khuya quá rồi, không còn tiệm thuốc nào mở cửa đâu. – Anh cười mệt mỏi.

- Vậy phải làm sao? Mẹ em từng nói sốt cao quá sẽ bị ảnh hưởng dây thần kinh, bị khùng đó.

Câu nói của cô khiến anh phải phì cười vì không thể nhịn nổi. Anh cảm thấy cũng không đến nỗi nào, một cơn sốt có thể khiến cô chủ động đến gần và hỏi han, lo lắng cho anh thì anh cũng cam tâm tình nguyện.

Hơn một tuần nay, cô đột ngột xa lánh ra mặt nên anh thấy vô cùng khó chịu vì chẳng biết bản thân đã làm gì có lỗi với cô.

- Không tới mức đó đâu. Thôi, anh về phòng đây, em cũng đi nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức khuya quá.

Bóng dáng cao gầy ấy đã khuất từ lâu mà cô vẫn hoài thẫn thờ ngóng theo mãi, là vì cô nên anh mới bệnh, giờ thuốc thang lại chẳng có, lỡ như anh xảy ra chuyện thì cô biết ăn nói làm sao với bà Hoàng Mai đây. Nghĩ tới nghĩ lui, cô đánh liều pha một ly nước chanh rồi đến trước phòng anh và gõ cửa.

Trông thấy cô gái đứng trước mặt mình, Thắng Vũ ngạc nhiên nheo mắt.

Thi San trao ly nước cho anh rồi mặt dày bảo anh ngủ đừng đóng cửa, để chốc chốc cô chạy sang canh chừng, lỡ có sự cố gì còn xoay sở kịp.

- Nếu không phải do anh bị sốt thì em vẫn tránh mặt anh đúng không? – Thắng Vũ nghiêm giọng hỏi.

- Làm.. làm gì có. Em có tránh anh đâu, em vẫn ở trong bếp như bình thường mà. – Cô lắp bắp chống chế vì bị nói trúng tim đen.