Chương 38 - Tình Ca
Thi San lo lắng nhìn mặt thằng bé rồi nhìn xuống chân nó, cô đoán là nó bị bong gân nên chân mới to lên như vậy.
Trên người cô không có nhiều tiền và đường sá thì cô chẳng rành, cô cũng đang không biết mình sẽ giúp được gì nữa.
Ví như nó bảo là cần đi bệnh viện thì chẳng nhẽ cô lại cõng nó đi? Mà cái bệnh viện nằm ở đâu ấy nhỉ? Rồi tiền viện phí thì sao đây? Cô vẫn chưa lãnh được đồng lương nào vì mới làm có mấy ngày.
- Chị cõng em về nhà em được không chị? Bà em có hũ rượu thuốc ngâm, bó vô là khỏi. – Nó đưa đôi mắt ngấn nước nhìn lên, giọng như cầu khẩn.
Cô chẳng chút đắn đo, vội cúi xuống, bảo nó leo lên lưng mình rồi cứ đi theo lời nó hướng dẫn.
Cô thấy mình thật may mắn vì được làm việc trong nhà Thắng Vũ chứ nếu một mình cô bươn chải ngoài đường và gặp chuyện như thế này thì chắc cô gục ngã mất, đã mất tiền còn bị thương. Xem ra, thằng bé này mạnh mẽ hơn cô nhiều.
Qua lời nó kể trong suốt đoạn đường đi thì nó cũng là trẻ mồ côi từ khi mới lọt lòng. Ba bỏ đi biệt xứ, còn mẹ sau khi sinh nó thì cũng qua đời, để con lại cho bà ngoại nuôi dưỡng, hai bà cháu cứ thế mà lay lắt tựa nương vào nhau, đến một con chữ bẻ đôi, nó cũng không biết.
- Chắc bà em lại đi lụm ve chai rồi. – Thằng bé nói và chỉ cho cô rẽ vào cái bạt căng tạm bợ sát chân cầu vượt.
Đôi mắt Thi San mở to, nhìn vào chỗ mà thằng bé gọi là "nhà" kia. Đó chỉ là một tấm bạt quảng cáo được căng ngang phía trên và xung quanh là các mảnh ván gỗ đủ kích cỡ bấu víu vào nhau, ngỡ như chỉ cần chạm tay là sụp đổ hết. Sự đối lập giữa giàu và nghèo rõ ràng và cách xa nhau như bóng tối và ánh sáng vậy.
Vừa từ trên lưng cô tụt xuống, thằng bé liền lễ phép vòng tay cám ơn rồi tập tễnh đi vào góc tối, lục trong đống chai lọ lộn xộn, bưng ra một cái hũ và tự lấy nước trong đó xoa vào chỗ sưng.
Nhìn nó, cô thoáng chạnh lòng và cảm thấy bản thân mình vẫn hãy còn may mắn khi được mẹ và bà bảo bọc yêu thương trong suốt hai mươi năm.
- Chị ơi, chị về đi chứ trời sắp mưa đấy ạ. Em xin lỗi vì làm phiền chị.
Nghe nó nhắc, Thi San mới sực nhớ ra Thắng Vũ đang ở nhà chờ mình nấu mì cho anh ăn. Thế là, cô ba chân bốn cẳng chạy vụt đi. Tiếng sấm mỗi lúc một gần, có lẽ như mưa cũng đang gấp gáp chạy đua với cô.
Khổ thân cho cô gái quê, làm anh hùng cứu giúp kẻ khác nhưng lại chẳng thể cứu nổi mình khi mà cô đã hoàn toàn quên mất lối về và đi sai đường. Giây phút nhận ra có gì đó là lạ thì cô đã không thể định hướng được nữa rồi.
Nỗi sợ hãi mỗi lúc một tăng và bước chân Thi San bắt đầu run rẩy khi thấy thấp thoáng phía trước mặt là ba gã đàn ông đang bổ xiêu bổ méo vì say rượu.
Cô cắn chặt bờ môi để cơn đau giúp mình có thêm chút dũng cảm và chạy vụt qua họ. Con đường nhựa đã xuống cấp để lại những vết lõm khiến cô vấp chân, ngã sóng soài, hai bàn tay rớm máu vì ma sát khá mạnh với mặt đường.
Mưa đã tí tách rơi rồi dần dà mỗi lúc một lớn. Con hẻm vắng vẻ chỉ có lác đác vài ngọn đèn từ cột trụ trước cổng của vài ba ngôi nhà khá giả soi xuống không thể làm người ta thấy rõ lối đi vì màn nước trắng xóa mù trời đã giăng kín.
Thi San bất lực lủi vào mái hiên của một căn nhà lụp xụp và ngồi co cụm vì cô sợ càng đi thì sẽ càng lạc xa hơn và cú ngã ban nãy đã khiến chân cô bị đau.
- Mẹ ơi, mẹ ơi.
Chơi vơi giữa nỗi sợ hãi cùng cơn mưa vô tình lạnh giá, Thi San gục mặt vào đầu gối và bật khóc gọi mẹ như một đứa trẻ con. Mãi khi cảm giác có bàn tay ấm áp của ai đó đặt trên vai mình, cô mới giật thót và ngẩng lên nhìn.
Như một cơn mơ không thực, người đàn ông cao gầy ấy đang đứng đối diện. Giữa bóng tối đáng sợ, anh xuất hiện như ánh dương chiếu rọi vào trái tim thơ dại của cô.
- Anh Thắng Vũ.
Lời vừa dứt, cô liền bật đứng dậy và nhào vào lòng anh rồi khóc lớn. Giây phút này, cô chỉ biết ôm chặt lấy chiếc phao cứu sinh là anh chứ chẳng còn tâm trạng đâu mà xấu hổ hay ngại ngùng nữa.
Đối lập với cô, hành động đột ngột này khiến chàng nghệ sĩ bị đơ người hết mấy giây. Suốt một tuần nay, tuy thời gian ở nhà của anh không nhiều nhưng anh vẫn nhận ra cô đang cố tình tránh mặt mình.
Cứ mỗi khi anh xuống bếp thì cô lại ra sân và khi anh ra sân thì cô lại leo lên lầu làm anh cảm giác như thể cả hai đang chơi trò mèo vờn chuột vậy.
Nhận ra cô gái nhỏ đang run lên từng cơn, Thắng Vũ dịu dàng xoa nhẹ tấm lưng gầy mà vỗ về an ủi. Ban nãy, anh tắm xong thì phát hiện bản thân lên cơn sốt nên vội đi mua thuốc.
Thế nhưng khi xuống lầu lại chẳng thấy bóng dáng Thi San đâu, ra đến cổng thì phát hiện cô khóa bên ngoài. Cuối cùng, chờ hoài nóng ruột nên anh quyết định leo hàng rào và đi tìm cô hết đường này tới hẻm kia trong vô vọng.
- Mình về nhà thôi.
Thắng Vũ buông Thi San ra và dịu dàng vén những sợi tóc bết dính trước trán cô. Vốn dĩ ban nãy anh đã định khi tìm thấy sẽ mắng cho cô một trận vì cái tội làm người khác lo lắng nhưng lúc thấy cô co ro dưới mưa thì lửa giận trong lòng anh cũng tắt ngúm, chỉ còn lại nỗi xót xa mà thôi.
Cô gái này thật khéo biết cách chọc giận anh, đã không rành đường sá mà còn đi đâu ra tới tận đây chẳng biết.