Chương 37 - Tình Ca

Kể từ cái hôm hai cha con Triệu Kiến Đức ghé nhà dùng cơm thì Thi San cũng cách xa Thắng Vũ ít nhất là ba bước. Cô có nhiều thứ để lo ở tương lai nên không muốn rước thêm phiền phức lên mình.

Anh là đàn ông nên có thể trêu nghẹo cô này cô kia nhưng nếu Nhã Tiên vì thế mà trút cơn ghen lên đầu cô thì oan ức lắm.

Cũng may là anh đã đi học lại và quỹ thời gian gần như kín mít, một tuần chỉ được mỗi ngày chủ nhật là anh được nghỉ, còn lại thì toàn bảy, tám giờ đêm mới thấy anh mệt mỏi trở về.

Bà Hoàng Mai thì cứ suýt xoa vì lo anh ăn bên ngoài cả ba bữa sẽ không đủ chất, còn Thi San thì ngược lại, cô cảm thấy như thế là vẹn vẽ cho mình.

Khi cô sắp xếp lại các vật dụng trong gian bếp xong thì chiếc đồng hồ cổ điển cũng đánh vài hồi chuông báo hiệu cho một giờ nữa đã trôi qua.

Cô hít thở thật sâu rồi ra đứng tựa cửa, trông về phía chiếc cổng đang đóng im ỉm. Mới cách có một tiếng trước thôi, bà Hoàng Mai gọi điện báo rằng bà sẽ ở lại tỉnh cùng một số đối tác nữ vì bữa tiệc họ đang tham gia sẽ kết thúc muộn.

Khách khứa được mời cũng toàn người có quyền có chức trong nước nên thật khó để về trước khi mà người ta vẫn còn đang muốn đi tăng hai, tăng ba.

Phía xa xa, sau những tòa nhà cao, có ánh sáng của giông sét đang lóe lên khiến cô gái đáng thương càng nhớ mẹ và quê hương da diết.

Mỗi độ mùa mưa đến, căn nhà nhỏ lại dột hết chỗ này đến chỗ kia, nước mưa nhỏ giọt tong tong, nhà có bao nhiêu cái thau, cái thùng thì đều lôi ra sắp hàng hứng hết.

Tuy vậy nhưng cô cảm giác rất ấm áp vì cả nhà quây quần bên nhau, còn bây giờ, nơi chốn thành đô lạc lõng, cô thấy lạnh giá quá dù rằng hạt mưa ấy vẫn còn ở xa xôi.

- Sao anh ấy về trễ quá vậy? Chắc không phải xảy ra chuyện gì chứ?

Thi San tự hỏi chính mình khi nhìn thấy kim đồng hồ đã chỉ tám giờ ba mươi phút.

Đôi tay cô cứ di chuyển qua lại trên bụng vì cơn đau của kỳ đèn đỏ sắp đến cộng thêm nỗi sốt ruột vì lo lắng cho Thắng Vũ, cô không có số điện thoại của anh và cho dù nếu có thì cô cũng không dám gọi hỏi anh.

Mãi tận chín giờ đêm, chiếc xe hơi đen bóng mới xuất hiện. Thi San lật đật đến độ mang nhầm dép rồi chạy ra mở cổng cho anh. Lúc này, cô mới đặt được tảng đá trong lòng xuống.

- Mẹ anh nói sáng mai mới về. Cô nói gọi cho anh không được. – Thi San lên tiếng nói ngay khi vừa chạm mặt Thắng Vũ tại cửa chính.

- Ừ. Điện thoại anh bị cấn nên cúp nguồn, ban nãy anh có gọi mẹ và biết rồi.

Cô khẽ gật đầu và theo đó cô chợt nhận ra mình đang mang một chiếc dép màu đỏ và một chiếc dép màu trắng, điều quan trọng là hai chiếc đều là chân trái hết mới tài làm sao.

Thắng Vũ nhìn theo ánh mắt cô rồi anh bật cười bởi hình ảnh này hài hước quá đỗi, sao cô mang chiếc đông chiếc tây mà không biết vậy kìa?

- Em.. tại em vội quá. – Cô xấu hổ, lắp bắp giải thích cho sự bê bối của mình.

- Nhờ vậy mà em chạy rất nhanh còn gì.

Thắng Vũ nói và chậm rãi đến bên sô pha, đặt chiếc cặp xuống và cởi áo khoác ngoài. Sau một tuần tất bật cùng chúng bạn thì hết hôm nay, anh có thể thoải mái nghỉ ngơi vì dự án cõng điện lên bản cho ngôi làng trên vùng rừng núi phía Bắc đã hoàn thành.

Tuy số tiền anh nhận được từ cuộc thi là khá lớn nhưng với một dự án tiêu tốn khá nhiều hạ tầng thì buộc lòng phải vận động quyên góp thêm, chưa kể là các giấy phép ở khâu cuối lấn cấn rất nhiều.

Dự án này, nhóm của anh đã tiến hành cách đây một năm nên khi kết thúc, ai cũng vỡ òa và rủ nhau đi ăn uống chúc mừng.

Thế nhưng anh đã từ chối vì muốn được về bên cạnh nàng thơ, anh sợ cô ở nhà một mình sẽ buồn và sợ bởi biết hôm nay mẹ mình đi vắng.

- Nhà còn gì ăn không em? Anh đói quá. – Thắng Vũ cười hiền, nhìn cô.

- Anh chưa ăn tối sao? Hôm nay em không nấu nhiều cơm vì nghĩ cô đi tiệc còn anh thì ăn bên ngoài, cho nên..

- Không sao đâu, em nấu cho anh tô mì là được. – Anh lên tiếng cắt ngang vì thấy cô nàng tỏ ra có lỗi.

Ngay lập tức, Thi San chạy thật nhanh vào bếp và lấy nước đổ vào nồi rồi bật lửa, thế nhưng, khi mò tay lên kệ để lấy mì thì mới phát hiện ra chẳng còn gói nào cả.

Gương mặt cô lúc này không thể nào méo mó hơn, cô không ngờ bản thân còn trẻ mà lẫn tới mức quên béng rằng mì đã hết, sáng nay đi chợ cô không nhớ để mua.

Thấy Thắng Vũ chậm rãi lên lầu, đoán chừng là anh sẽ đi tắm trước nên cô tranh thủ lấy tiền rồi chạy như bay ra phía cổng.

Cách khu villa không xa có một cửa hàng bách hóa, nếu cô chạy nhanh thì sẽ kịp có mì cho anh ăn ngay lúc anh vừa tắm xong.

Cơn gió đêm tạt mạnh khiến bước chân Thi San chậm lại, ánh chớp phía xa xa vẫn hoài lóe sáng, soi tỏ những tòa chung cư cao tầng đã tắt điện.

Cô cắn răng, khẽ suýt xoa vì lạnh, cũng do gấp gáp mà cô chỉ mặc mỗi bộ đồ bộ, không có áo khoác hay mũ nón gì.

Đang cắm đầu cắm cổ bước thì bỗng có tiếng khóc vang lên khiến cô đột ngột dừng lại. Nếu như ở quê thì cô sẽ nghĩ rằng đó là ma khóc và bỏ chạy nhưng ở thành phố nhộn nhịp này sẽ không có con ma trong truyền thuyết đó.

Tuy vậy thì đoạn đường này khá vắng vẻ nên cô vẫn đề phòng, chỉ đứng phía xa và nhìn lom lom vào cái dáng gầy gò như que tăm đang chật vật di chuyển trong bóng tối.

Nhấn nhá hồi lâu, Thi San quyết định đến gần hơn để nhìn cho rõ, cô lo lỡ như đó là một người yếu đuối bị nạn và mong chờ sự giúp đỡ mà cô ngó lơ luôn thì tội nghiệp người ta.

Dù gì thì cô cũng đâu có mang vàng bạc châu báu, chỉ cầm có mấy đồng tiền lẻ và xem bộ người kia rất yếu ớt, chắc chắn không thể làm gì cô được.

- Là con nít sao?

Cô tự hỏi và vội vàng sấn tới, hỏi han đứa bé trai thì được biết thằng bé đã bị trẹo chân và không thể nào đi được.

Nghe nó mếu máo nói rõ nguyên nhân mà cô bất bình thật sự, chẳng ngờ hai tên thanh niên lại xấu xa đến mức cướp hết vé số của thằng bé rồi đạp đánh khi nó cố gắng níu giữ.

- Chị giúp được gì cho em đây? Chân em như vậy thì có cần đi bệnh viện không?