Chương 36 - Tình Ca
- Để tôi giúp chị.
Tiếng nói nhẹ nhàng trong trẻo cất lên kéo Thi San ra khỏi miền mơ ước vĩnh viễn không có thực.
Ở khoảng cách gần, cô cảm nhận được mùi hương thơm dìu dịu của Nhã Tiên phảng phất quanh mình. Đưa mắt nhìn qua bức vách gỗ, thấy bàn ăn chẳng còn ai, cô mới biết mọi người đã di chuyển ra phòng khách cả rồi.
- Để tôi làm được rồi, cô cứ ra phòng khách trò chuyện cùng mọi người đi. – Thi San mỉm cười, nói.
- Không sao? Tôi muốn giúp chị.
Vừa nói, Nhã Tiên vừa vươn tay lấy thêm một con dao và cầm trái táo lên, thoăn thoắt gọt vỏ.
Dù là con nhà giàu nhưng những việc trong bếp thì Nhã Tiên không hề kém cạnh bất kỳ cô gái nào mà nguyên nhân sâu xa cho sự cố gắng luyện tập ấy là cô muốn trở thành một người vợ hoàn hảo trong mắt người đàn ông cô yêu.
- Ở trường có rất nhiều cô gái vừa xấu xí vừa chẳng có thành tích gì nổi bật nhưng vẫn cứ ôm mộng sẽ được anh Thắng Vũ để ý, nhưng khi họ thấy tôi đi cùng anh ấy thì lập tức nhận ra bản thân và từ bỏ. – Nhã Tiên cười thật tươi, lộ rõ vẻ tự hào.
Đáp lại Nhã Tiên, Thi San chỉ im lặng vì vốn dĩ cô cũng đâu biết nói gì. Chuyện tình cảm của Thắng Vũ cô đâu có hỏi mà Nhã Tiên phải nói những lời ấy chứ.
Anh là sao trời, cô là cát biển, cách biệt mọi mặt. Cô đủ thông minh để nhận ra ý tứ trong lời của Nhã Tiên.
- Chị Thi San cũng đừng lấn cấn những lời ba tôi nói nhé, ba thấy chị ngang ngang tuổi tôi nên mới nói ra những suy nghĩ thật lòng thôi. Tôi cũng đồng quan điểm với anh Thắng Vũ. Mai này, khi chúng tôi kết hôn thì tôi cũng ở nhà chăm sóc gia đình thôi, vậy thì không cần thuê người giúp việc nữa.
Nói rồi, Nhã Tiên buông con dao và bưng dĩa trái cây đi thẳng, nhờ đó, Thi San đỡ tốn công bước thêm vài bước, cô chỉ việc dọn dẹp bàn ăn thôi.
Có lẽ lần trước Thắng Vũ đưa cô đi giúp phân quà cho đoàn thiện nguyện đã khiến cô gái này có suy nghĩ xấu về cô.
Thôi thì sau này nên tránh xuất hiện cùng anh trước mặt Nhã Tiên kẻo lại phiền phức, bây giờ cô chỉ mong bình yên kiếm tiền nuôi sống bản thân và nuôi dưỡng ước mơ chứ chẳng mong tựa nương vào ai, thế mới có cảm giác an toàn nhất.
- Hết năm nay là Thắng Vũ ra trường nhỉ? Đàn ông trưởng thành cần lập gia đình sau đó sinh con và củng cố sự nghiệp. Lấy một người vợ học cao hiểu rộng để hỗ trợ mình thì càng tốt nữa. – Triệu Kiến Đức đón lấy miếng táo từ tay con gái và cất lời.
- Dạ, mẹ cháu còn đòi đăng ký cho cháu tham gia chương trình hẹn hò nữa kia.
Thấy con trai đánh ánh mắt sang phía mình, bà Hoàng Mai vội quay qua hướng khác, tủm tỉm cười.
Tại bà thấy chương trình ấy vui vui nên bà muốn con mình thử xem sao vì mắt nhìn người của những người tổ chức cũng rất ổn, các cặp đôi họ ghép đều xứng lứa vừa đôi, phù hợp ngoại hình lẫn tính cách.
Còn Nhã Tiên thì vì câu nói của anh mà cắm trật chiếc nĩa xuống dĩa khiến nó kêu lên.
- Vậy khi nào Thắng Vũ đăng ký thì báo với bác một tiếng nhé, bác sẽ kêu Nhã Tiên tham gia luôn, biết đâu ban tổ chức lại ghép hai đứa thành một cặp.
- Phải ha. À, mà nếu vậy thì cần gì chương trình, hai nhà chúng ta tự ghép đi.
Nghe Triệu Kiến Đức ý kiến, bà Hoàng Mai cũng hùa theo tán thành khiến trái tim của Nhã Tiên thiếu điều muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Vốn dĩ cả cô và ba mình đều đang chưa biết ngỏ lời thế nào về tình cảm cô dành cho anh chàng tài hoa nhưng thật may vì anh đã khơi gợi ra tình huống khiến cho diễn biến tiếp theo trở nên tự nhiên nhất.
Thế nhưng biểu cảm là một nụ cười nhạt lấy lệ từ anh đã làm cô hụt hẫng.
- Nhã Tiên còn bé, em ấy còn đang đi học mà. – Thắng Vũ nhẹ nhàng cất tiếng khi đã nuốt xong miếng.
- Em không còn bé đâu. Bạn học của em có người chưa cưới đã vác bụng bầu đi học luôn đó.
Vì hấp tấp mà Nhã Tiên đã khiến cả ba người đều mắt tròn mắt dẹt nhìn cô. Thật lòng thì cô chưa kịp uốn lưỡi trước khi nói, xem ra họ đang hiều lầm ý của cô rồi.
Lớn lên cùng Thắng Vũ từ bé nên cô biết anh vẫn còn mang hơi hướng cổ xưa. Ban nãy cô chỉ muốn bày tỏ cho anh hiểu rằng cô không còn là con bé con líu ríu chạy theo chân anh đòi ăn kẹo nữa.
- Hồi đó trong lớp của bác cũng có mấy cô như thế, ngày tốt nghiệp thì đủ nếp đủ tẻ luôn.
Được bà Hoàng Mai cứu cho một màn bối rối, Nhã Tiên cũng dần bình tĩnh lại, cô lấm lét nhìn gương mặt không cảm xúc của người đối diện, hy vọng là anh đừng cho rằng cô thuộc hàng con gái dễ dãi, thích ăn cơm trước kẻng mặc dù cô đã từng nghĩ đến việc gạo nấu thành cơm để tránh đêm dài lắm mộng khi mà vây quanh anh là vô số vệ tinh.
Tuy mục đích lúc đến đây vẫn chưa trọn vẹn nhưng Triệu Kiến Đức cũng thấy an tâm, suy cho cùng, Thắng Vũ là người thông minh, hẳn anh sẽ nghiệm ra ý muốn của ông qua cuộc trò chuyện vừa rồi.
Có lẽ con gái ông lo xa quá thôi, cô gái tên Thi San kia nhìn ngang nhìn dọc vẫn không có điểm gì để so sánh với Nhã Tiên thì làm sao Thắng Vũ để mắt tới cho được, họa chăng vì anh tính tình hiền lành, hay thương người nên mới gây hiểu lầm.
Mà ông cũng không hiểu sao khi ông đối diện với cô gái quê ấy thì ông cứ có cảm giác quen quen.