Chương 35 - Tình Ca

Chờ một hồi chẳng thấy Thi San ngồi vào bàn, bà Hoàng Mai liền quay đầu, nhìn vào trong gian bếp.

Hình ảnh cô gái nhỏ đang cặm cụi dọn rửa khiến bà thấy thật tội nghiệp, có lẽ trong lòng cô vẫn còn mặc cảm thân phận chủ tớ, thế nên khi khách đến nhà mới trốn trong đó chứ chẳng chịu ra.

Thật tình thì hai cha con Triệu Nhã Tiên và Triệu Kiến Đức cũng như người thân trong nhà cả, đâu có phải khách xa lạ gì.

- Thi San, cháu ra đây dùng bữa cùng mọi người luôn đi. – Bà Hoàng Mai cất tiếng gọi.

- Vâng ạ.

Thi San đáp lời và mau mắn rửa tay, lau thật khô rồi chạy ra. Bà chủ đã lên tiếng, cô đâu thể nào cứ đứng trong đó mãi được.

Sau khi cúi đầu chào Triệu Kiến Đức cùng Nhã Tiên, cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh bà Hoàng Mai vì cảm thấy ở bên bà có cảm giác thoải mái cũng như an toàn nhất.

- Thi San, đây là bác Triệu, ba của Nhã Tiên, còn Nhã Tiên thì hôm trước cháu cũng thấy con bé trên tivi rồi đó. – Bà Hoàng Mai vui vẻ giới thiệu.

- Dạ, cháu chào bác Triệu, chào Nhã Tiên.

Trong khi Triệu Kiến Đức hề hà gật đầu thì Nhã Tiên chỉ khẽ nhếch môi lên một cái rồi hạ xuống rất nhanh. Ai không để ý sẽ nghĩ đó là một nụ cười bẽn lẽn còn nếu như tinh ý sẽ nhận ra đó là sự khinh khi dành cho cô gái nhà quê.

Bản thân Nhã Tiên cũng không ngờ tới rằng bà Hoàng Mai lại bỏ tiền thuê một người trẻ như vậy, nói về kinh nghiệm dọn vén nhà cửa thì làm sao bằng các phụ nữ trung niên kia chứ.

Thật lòng, cô không muốn có một cô gái kề cận Thắng Vũ, cô sợ lửa gần rơm hoặc nữa là anh bị gài bẫy, vướng vào chuyện đã rồi.

- Cháu Thi San không đi học nữa mà đi làm à? Cháu học tới lớp mấy rồi? – Triệu Kiến Đức nhìn cô, hỏi khẽ.

- Dạ, cháu học xong lớp mười hai thì nghỉ ạ. – Thi San nhỏ tiếng đáp.

Câu hỏi của Triệu Kiến Đức đã vô tình chạm vào nỗi buồn trong lòng cô gái trẻ. Chẳng rõ làm sao mà mỗi khi có ai đả động tới chuyện học vấn là cô cảm giác tủi thân nhiều vô cùng, thêm chút xấu hổ nữa.

- Ba này, ba thấy chị ấy đi làm giúp việc là hiểu rồi mà, ba hỏi làm gì nữa vậy? Tính ra thì chị ấy kiếm ra tiền sớm đấy chứ, còn con chắc phải mấy năm nữa. – Nhã Tiên làm bộ như đang bênh vực, nói đỡ cho Thi San.

- Thôi đi, con lo chăm chỉ mà học hành chứ kiếm tiền gì giờ này. Không có học vấn, bằng cấp này nọ thì chẳng được ai công nhận đâu.

- Cái đó cũng còn tùy người ạ, có những người sẽ khiến xã hội công nhận họ bằng thực lực chứ không cần trưng ra tấm bằng đại học. Chủ tịch của tập đoàn lớn nhất nhì nước ta là một ví dụ đấy ạ, ông ấy chỉ học tới lớp chín và còn rất nhiều nhân tài trong giới kinh doanh nữa.

Thắng Vũ nhẹ nhàng chen ngang cuộc đối thoại của hai cha con Triệu Kiến Đức khiến Nhã Tiên mười phần khó chịu, rõ ràng là anh đang bênh cô gái kia ra mặt đây mà.

Một kẻ quê mùa, ít học và luôn tỏ ra yếu đuối như cô ấy thì làm sao bật lên được mà anh đem so sánh với chủ tịch tập đoàn Thuận Hưng chứ.

Triệu Kiến Đức đột ngột bị anh phản bác thì hơi quê trong lòng, tuy vậy, ông thấy anh nói cũng có lý bởi minh chứng rành rành ra đấy.

Khi Thắng Minh còn chưa có chỗ đứng vững vàng trên thương trường thì ông và anh bạn Thắng Thiên cũng đã từng cầu cạnh Thuận Hưng để lấy vài ba dự án nhỏ xíu xiu.

- Ừ, Thắng Vũ nói cũng đúng, nhưng mà con gái không học hành đến nơi đến chốn thì cũng cực thân và thiệt thòi lắm. – Triệu Kiến Đức nhìn Thi San với vẻ cảm thông.

- Sau này cô ấy lấy một người chồng giàu có và giỏi giang thì sẽ bù đắp hết ạ.

Câu nói trầm ấm của Thắng Vũ cất lên hại Thi San suýt chút nữa thì bị sặc cơm. Cô còn không chắc có anh chàng gia cảnh bình thường nào sẽ để ý đến một người như cô không chứ đừng nói là có một người giàu sang, tài giỏi.

Triệu Kiến Đức nói chẳng hề sai, đây là đời thực, không phải tiểu thuyết hay những bộ phim tình cảm lãng mạn, sẽ không có hoàng tử nào nhìn tới một cô Lọ Lem nghèo mạt, xấu xí, đen đúa, không tài không tướng như cô.

Bà Hoàng Mai cười hiền, gắp thịt bỏ vào chén cho Thi San rồi lại mời mọc mọi người cứ tự nhiên ăn uống. Thật lòng, bà cũng thấy Triệu Kiến Đức hơi bất lịch sự khi lôi chuyện học hành ra nói tại đây trong khi nhìn thôi thì đã biết Thi San không học đại học rồi, nếu như cô gái quê học hành đến nơi đến chốn thì sẽ đi làm người giúp việc hay sao?

- Bạn bè của cô đó, cũng bằng này bằng nọ nhưng lấy chồng, sinh con rồi thì chỉ quanh quẩn trong bếp núc. Nói chung là còn tùy từng hoàn cảnh nữa. Nếu mà được thì bản thân cô cũng muốn nội trợ hơn.

Vốn dĩ một mình Thắng Vũ bênh vực cho hoàn cảnh của mình là Thi San đã cảm động lắm rồi, giờ còn thêm bà chủ nữa nên sống mũi cô bỗng chốc cay xè. Sợ người khác nhìn thấy mắt mình đỏ nên cô chẳng dám ngẩng đầu lên, cứ cúi vào chén y hệt như kẻ tham ăn.

Nỗi xót xa trào dâng trong tim Thắng Vũ, anh hiểu được tâm trạng của cô lúc này bởi anh đã từng tiếp xúc với các cô gái nghèo trong những chuyến thiện nguyện liên tỉnh và được nghe họ trải lòng về những mặc cảm do cái nghèo mang lại. Không phải tất cả đều có thể bật lên và vượt qua số phận để thay đổi vận mệnh đời mình.

Ăn hết chén cơm, Thi San xin phép đứng lên và rời bàn, quay trở vào trong bếp để chuẩn bị trái cây cho mọi người tráng miệng.

Cô không hề ghét Triệu Kiến Đức vì những câu nói chạm vào nỗi mặc cảm của mình, ngược lại là cô hâm mộ Nhã Tiên. Cô ước gì cô cũng sẽ có ba bên cạnh và ba cô sẽ bảo với cô rằng hãy lo học hành chăm chỉ, không vội kiếm tiền.