Chương 34 - Tình Ca

Dùng bữa trưa xong, cả hai nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục mang nhau ra chợ như kiểu bị ghiền, ngày đi hai buổi.

Thật lòng thì Thắng Vũ dư thừa thông minh để nhận biết thứ tình cảm khác lạ mà Nhã Tiên dành cho riêng mình, chỉ vì hai nhà xưa nay khá thân thiết, vướng víu việc làm ăn nên anh đâu thể tỏ thái độ này nọ trong khi cô ấy chưa từng mở lời hay có hành động gì thái quá.

Từ ngày trưởng thành, Nhã Tiên đã rất nhiều lần ngỏ ý muốn về nhà anh chơi như thuở bé nhưng anh luôn lấy lý do bận bịu với các hoạt động xã hội bên ngoài, học hành nọ kia để nhẹ nhàng từ chối rồi dần dà khiến cô nản, không đòi nữa, chỉ cùng nhau ăn uống bên ngoài.

Thế nên, hôm nay khi nghe mẹ mình nói, anh cũng lờ mờ đoán định được đây là ý của Nhã Tiên, và Triệu Kiến Đức vì chiều con gái nên mới ngỏ lời.

Tuy là cổ đông của Thắng Minh nhưng Triệu Kiến Đức không nắm bất kỳ chức vụ nào trong công ty, chỉ đơn thuần là một người góp vốn bởi ông còn quăng tiền đầu tư ở nhiều lĩnh vực khác nữa, không riêng gì mảng xây dựng này.

- Nhã Tiên thích ăn món gì vậy anh? – Thi San nhỏ giọng hỏi ngay khi vừa đặt chân vào chợ.

- Họ tới nhà mình, mình đãi món gì thì họ ăn món nấy thôi, sao phải theo sở thích của họ chứ? Em cứ nấu như bình thường là được.

Câu trả lời lạ lùng của Thắng Vũ làm Thi San đù đẫn hết cả đỗi. Sao một người có đẳng cấp như anh lại nói chuyện giống phường chợ búa thế nhỉ, anh nói cứ như cha con họ Triệu đến nhà anh ăn chực, ăn xin vậy, không trân trọng chút nào.

Thầm nghĩ có lẽ giữa anh và cô gái kia đang có mâu thuẫn gì cũng nên, mới hôm trước ở đoàn thiện nguyện, anh vẫn quan tâm cô ấy bình thường mà.

Từ chợ trở về, Thắng Vũ chui luôn vào bếp phụ Thi San chuẩn bị, so với việc ngắm cô làm, anh thích cùng làm với cô hơn.

Đã chẳng thể cùng nhau chung một cung đàn, vậy thì chung bếp bù lại, cứ cho là ban đầu cô lập cập luống cuống vì có mình đi thì từ từ cũng sẽ quen thôi, như kiểu cô thoải mái cười nói cùng Thanh Phong vậy.

- Đưa tỏi bằm cho anh. – Thắng Vũ vừa nói vừa bật bếp.

- À, dạ. – Thi San nhanh nhẹn làm theo.

- Thịt.

- Đây ạ.

Trong căn bếp ấm cúng lúc này, nếu người ngoài nhìn vào sẽ chẳng thể biết được cô gái đứng cạnh chàng trai là người giúp việc, còn kẻ tất bật xào nấu kia là cậu chủ.

Khung cảnh bấy giờ vốn đang khắc họa nên bức tranh vô cùng bình dị mà hạnh phúc của một đôi vợ chồng hoặc giả là tình nhân lâu năm.

Nhìn các thao tác của anh, Thi San càng như mở rộng tầm mắt, ai bảo con nhà giàu được chiều chuộng sướng thân mà hư hỏng, không biết làm việc nhà chứ.

Người đứng trước mặt cô đây thật sự rất xuất sắc, có lẽ không có gì mà anh không làm được và còn làm rất tốt nữa, ngoại trừ việc cắt tỉa cây thôi.

- Anh Thắng Vũ giỏi quá, nhìn thôi là em đã thấy ngon rồi. – Thi San tấm tắc khen ngợi.

- Nào, em thử xem.

Vừa nói, Thắng Vũ vừa gắp một ít thịt đưa lên miệng Thi San. Thấy cô cứ trố mắt nhìn mình ái ngại, anh ân cần tiến lại gần hơn, lấy cớ ban trưa ăn ớt nhiều quá, lưỡi mất vị giác nên nhờ cô thử giúp coi có vừa hay mặn nhạt thế nào.

Chỉ khổ thân cô, nghe thế liền tin ngay, chẳng hiểu người đối diện đang nghĩ về điều khác.

Giây phút môi cô vừa chạm vào đầu đũa thì chẳng hiểu bà Hoàng Mai cùng Nhã Tiên lẫn Triệu Kiến Đức đã về từ bao giờ và đang thộn mặt nhìn đôi nam nữ lom lom.

Nghe tiếng ho của Nhã Tiên, Thi San luống cuống đớp luôn miếng thịt rồi vòng ra sau lưng Thắng Vũ mà núp. Cô không lường trước việc bà chủ lại tự mở cổng vào, thêm phần đôi bên trò chuyện rôm rả quá, thành thử có nghe tiếng bước chân đâu.

- Mẹ, bác Triệu, Nhã Tiên. – Thắng Vũ điềm tĩnh đặt đôi đũa xuống, lễ phép cúi chào.

- Chào cháu, hôm nay nghệ sĩ lừng danh lại tự vào bếp chuẩn bị đón khách à? Thật vinh hạnh quá. – Triệu Kiến Đức hề hà lên tiếng.

- Vâng ạ. Hy vọng tay nghề của cháu làm mọi người ngon miệng.

Tiếp đó, anh quay đầu nói nhỏ với Thi San vài lời rồi tháo tạp dề, bước ra, đưa hai vị khách cùng mẹ mình ra phía bàn ăn, trả không gian lại cho cô gái bé nhỏ lúc này đang run cầm cập, cũng may là cô nuốt gọn miếng thịt, anh còn lo cô trượt cổ hay mắc nghẹn nữa kìa.

Chờ họ đi hết rồi, Thi San mới lấy lại bình tĩnh, chăm chú bày biện thức ăn lên mâm rồi đặt lên bàn, sau đó thì chui trở vào bếp.

Tấm vách gỗ ngăn cách bếp và phòng ăn có hoa văn li ti đủ để cho cô nhìn rõ bốn người họ. Trông cách họ trò chuyện cùng nhau chứng tỏ độ thân thiết của hai nhà là rất nhiều.

So với lúc gặp Nhã Tiên để mặt mộc ở đoàn thiện nguyện thì khi có son phấn lên mình, trông cô ấy đẹp mĩ miều hơn, ngồi cạnh Thắng Vũ thì y như trời sinh một cặp, đẹp đôi vô cùng.

Dù ngưỡng mộ anh cùng cô ấy nhưng sao trong lòng cô bỗng dưng thấy xót xa và tủi phận quá.

Khoảnh khắc ban nãy cùng anh nấu nướng, cô đã bất chợt lóe lên mong ước được mãi mãi cận kề bên anh, cái cảm giác sợ anh cũng tan biến tự lúc nào rồi, chỉ còn mỗi quyến luyến.

Thế nhưng, sự xuất hiện của cô gái kia đã giúp cô thức tỉnh và nhận ra mình hoàn toàn không có gì để sánh vai cùng anh cả, có những cảm xúc nên dập tắt ngay khi chớm bắt đầu, tránh thương tổn bản thân, bước vào vết xe đổ dài của người mẹ hiền bạc phận.