Chương 33 - Tình Ca
Về đến nhà, Thi San tranh thủ nấu mì cho cả hai ăn, vốn cô dùng trễ hơn cũng được nhưng vì lo Thắng Vũ đói bụng nên không thể chậm thêm.
Sức khỏe anh chẳng mấy tốt, đói quá sợ lại xỉu ngang xỉu dọc thì khốn. Hôm qua, lúc cùng nhau lên đỉnh vòng quay cao nhất ấy, anh đột nhiên choáng váng đã khiến cô kinh hãi lắm rồi.
Nhìn hai tô mì có bò có tôm, rau giá đầy đủ như hình minh họa mà Thi San chỉ biết cười khổ trong lòng, này tính ra còn hơn tiền phở nữa chứ có đùa đâu.
Ví như Thắng Vũ cứ ở nhà mãi thế này, cô e cuối tháng tiền chợ cũng chẳng còn cho mình đút túi riêng nữa.
- Em ăn giúp anh ít thịt và mấy con tôm nhé, anh không ăn được nhiều.
Thắng Vũ vừa nói vừa cẩn thận gắp các thứ sang tô của Thi San. Anh không ăn được nhiều là sự thật nhưng hơn nữa là do anh thấy tô của cô quá ít tôm thịt, nhìn chẳng thuận mắt.
- Anh uống thuốc có thấy đỡ hơn chút nào không? À, mà anh chỉ mới uống nhỉ? Em quên mất, sao mà có tác dụng nhanh thế được.
Thi San tự hỏi và rồi lại tự trả lời vì hành động quan tâm của người đối diện khiến tim cô nhảy nhót không yên, hồi hộp đến khó thở.
Cô nào biết lời ấy của mình đã sưởi ấm cõi lòng ai kia, còn khiến ngọn lửa tình vừa nhen nhúm trong anh có cớ bùng lên mãnh liệt.
- Anh thấy đỡ nhiều, cám ơn em, Thi San. – Thắng Vũ khẽ mỉm cười, dịu dàng cất tiếng.
Biết có mặt mình sẽ khiến Thi San không thoải mái, còn run lập cập và hay đánh đổ đồ nên sau khi dùng bữa xong, Thắng Vũ liền trở lên lầu đọc sách.
Trong tâm tưởng của anh lúc này đang mường tượng ra khung cảnh cô với mình cùng song tấu một bản nhạc tình giữa cánh đồng hoa vàng rực nắng.
Giá như cô cũng thích lướt trên những phím đàn kia thì hay biết bao, anh sẽ dạy cô và hiện thực hóa giấc mơ xa vời này.
Bản thân Thắng Vũ cũng chẳng thể ngờ, tình yêu mà anh luôn nghĩ sẽ rất khó khăn để tìm kiếm kia lại đến bên đời anh một cách nhẹ nhàng như vậy.
Anh chỉ biết rằng anh rất thích nhìn ngắm Thi San và cảm giác rất đỗi bình yên khi biết cô đang hiện diện bên mình, không còn lý do nào khác.
Đặt cuốn sách về lại trên giá gỗ, Thắng Vũ cất bước toan lên tầng ba dạo vài khúc nhạc nhưng rồi vì nhớ cô nàng giúp việc quá, anh quyết định quanh xuống, lấy kéo và đảo ra vườn cắt cành tỉa lá với ý đồ nhìn lén cô qua khung cửa sổ.
Ở trong bếp, Thi San mải tất bật mà chẳng hay có kẻ tình si đang đắm đuối nhìn mình. Thường thì đàn ông trông sẽ quyến rũ nhất lúc đang tập trung làm việc, còn phụ nữ là thu hút nhất trong lúc đang nấu nướng. Vậy nên, Thắng Vũ càng ngắm càng say.
Ban đầu anh tỉa cây ở tuốt phía xa nhưng cứ từ từ mà sấn tới gần. Cuối cùng thì dừng lại ngay bên cây chanh sát mép cửa. Ấy là cái cây tội nghiệp cứ trơ cành ra cho anh cắt dần cắt mòn.
- Ôi trời ơi, anh.. anh Thắng Vũ, anh làm gì ngoài đó vậy ạ? – Thi San lắp bắp hỏi, thiếu điều muốn đứng tim khi nhác thấy gương mặt thư sinh kia đang kê lên khung cửa nhìn vào.
- Anh đang tỉa cây, thư giãn gân cốt ấy mà, tại anh ngồi đọc sách lâu quá.
Vừa giải thích, Thắng Vũ vừa đưa chiếc kéo lên làm bằng chứng. Thi San nửa tin nửa ngờ, mạnh dạn tiến lại gần khung cửa và ngó ra xem.
Cô dường như chẳng tin vào mắt mình khi thấy cây chanh vốn đang xanh cành mướt lá kia đột nhiên trụi lủi, dưới gốc nó vương vãi những chồi non, trông thật tiếc nuối.
- À. Tại lâu quá nó không ra trái nên anh mới cắt như thế, anh nghe nói phải làm vậy thì nó mới đau mình và nhanh ra trái, ba năm rồi còn gì. – Anh mặt dày đổ tội vô sinh cho cây chanh khốn khổ.
Cũng may cho Thắng Vũ, vào lúc mà Thi San đang chau mày khó hiểu thì chuông điện thoại trong túi anh réo vang, tạo cớ cho chủ nhân nó đánh lái sang chuyện khác.
Thấy người gọi là mẹ mình, anh lật đật nhấn nút nghe.
- Dạ, mẹ gọi con.
- Ừ. Con có đang ở nhà không? Điện thoại bàn bị chênh hay sao mà mẹ gọi Thi San không được. – Tiếng bà Hoàng Mai bên kia vọng lại, không có chút gì tỏ vẻ khó chịu.
- Dạ, con đang ở nhà, mẹ cần gặp cô ấy ạ?
Nghe Thắng Vũ nói vậy, hai mắt Thi San liền mở to hơn, chuẩn bị tinh thần nhận lấy chiếc điện thoại từ tay anh. Thế nhưng, khác với dự đoán của cô, bà Hoàng Mai không trực tiếp nói mà nhờ con trai chuyển lời giúp.
Khi cuộc gọi vừa kết thúc, Thi San tinh mắt nhận ra sắc mặt người đối diện không mấy tốt, đôi chân mày rậm khẽ chau lại, biểu hiện chẳng vui vẻ gì.
- Mẹ nói tối nay hai cha con bác Triệu sẽ tới nhà mình dùng cơm, bảo em nấu thêm phần cho họ. Để lát nữa anh đưa em đi chợ mua thêm đồ.
Dứt lời, Thắng Vũ quay người bước đi. Lát sau, Thi San thấy bóng dáng anh khuất lần trên những bậc thang và dần mất hút.
Cô chẳng hiểu nỗi anh khó chịu điều gì khi có khách đến thăm nhà vậy kìa, hôm trước anh còn mang Thanh Phong về ăn trưa cơ mà, huống hồ Nhã Tiên còn là thanh mai trúc mã, lý ra anh nên nhảy nhót hát ca vì mừng mới phải chứ.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, bổn phận của cô là giúp việc, nhận lệnh và làm, không hỏi nhiều quá. Suy cho cùng, tâm trạng cậu chủ có thế nào cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Lau dọn bếp núc xong, cô xách chổi và đồ hốt rác ra dọn gốc chanh cho sạch. Khi không anh rảnh rỗi lại sinh nông nỗi đi bày thêm việc giúp cô thế này, rốt cuộc là thương hay ghét chứ.