Chương 32 - Tình Ca
Vừa xuống tới tầng hai thì cô nhác thấy bà Hoàng Mai cũng vừa từ phòng bước ra, thanh lịch trong bộ vest công sở màu trắng, cổ viền đen phá cách.
- Cô. – Thi San vừa gọi vừa tiến lại, sóng bước cùng bà.
- Ừ. Thơm quá đi, cháu thoa kẽm dưỡng đúng không? – Bà vui vẻ cười hỏi.
- Dạ, cháu thoa từ hồi đêm vậy mà giờ vẫn còn thơm. – Cô tủm tỉm đáp lời.
Xuống tới nơi, Thi San mau mắn lấy chìa khóa ra mở cổng. Trong lúc bà Hoàng Mai còn đang quay đầu xe, cô rảnh rỗi ngước nhìn lung tung và bất giác trông thấy Thắng Vũ đang đứng trước bậc thềm cửa chính, mắt đau đáu hướng về phía mình.
Khi chiếc ô tô do bà Hoàng Mai cầm lái rời đi thì cô cũng nhanh chân chạy vào, lấy áo khoác, mũ và giỏ rồi theo Thắng Vũ đến chợ.
Đoạn đường tuy đi bằng ô tô khá là mau tới nhưng cũng khiến cho phổi của cô thiếu không khí bởi quá hồi hộp, rõ ràng hôm qua ôm ấp anh xong thì đã bớt run lắm nhưng khi nãy bị anh lớn tiếng thì cô lại sợ anh tiếp rồi.
Tới cổng chợ, không giống như những gì Thi San nghĩ, Thắng Vũ thế mà theo chân cô vào trong luôn chứ không đợi bên ngoài.
Ngoại hình cực phẩm của anh nhanh chóng thu hút mọi ánh nhìn của người bán lẫn người mua khiến cô cảm giác mình hệt con cóc ghẻ đi dò đường cho con thiên nga.
Gương mặt Thi San méo mó thấy rõ, nếu hôm nay là ăn thịt heo thì đã tốt, đằng này lại là gà nấu lá giang, cô đoán kiểu gì đến đó cũng sẽ bị bà bán thịt khuyến mãi cho một tràng lời. Cô vẫn chưa kịp giải thích gì, lỡ đâu bà ấy bô bô cái miệng, anh nghe được thì cô biết xử lý làm sao đây.
- Anh Thắng Vũ chưa ăn sáng mà. Hay anh ở đây ăn cái gì đi, em lội vô chợ mua đồ rồi sẽ ra sau. – Thi San đột nhiên nảy ra cách và cất tiếng dàn xếp.
- Vậy mình vào ăn chung luôn hay là đi chợ xong thì ghé.
Câu nói ấy của Thắng Vũ cũng đã đặt dấu chấm hết cho kế hoạch ổn thỏa vừa chớm nở của Thi San. Sao mà anh cứ mình này mình nọ kìa, anh làm như cả hai xếp chung vào một hũ được vậy.
- Em.. bữa nay em thèm mì tôm, lát nữa về nhà em sẽ ăn mì tôm. – Cô cố vớt vát hy vọng.
- Vậy thì anh cũng ăn mì, em nhắc anh mới nhớ là lâu rồi anh chưa ăn mì.
Trông cái mặt hớn hở của anh, Thi San chỉ còn biết cười lấy lệ theo, có lý nào anh đợi cô nói toạc móng heo ra rằng thân phận con dâu nhà họ Trương đang vô tình được các chủ hàng gán ghép lên thân mình hay gì.
Thôi thì cùng lắm có anh ở đấy, bà thịt gà mà nói, cô sẽ phản bác là hiểu lầm ngay, như vậy chắc hẳn ổn.
Tiếp tục bộ dạng một cô người làm ngoan ngoãn, Thi San mau chân bước trước và Thắng Vũ cũng đi sát cạnh bên.
Nếu không phải vì muốn có thời gian cận kề cô, anh cũng không lững thững trong chợ thế này, từ ngày lên lớp hai, anh đã thôi không cùng mẹ mình đảo ra đây nữa.
Khối lượng việc học cùng các hoạt động khác đã chiếm hoàn toàn quỹ thời gian, rảnh một tý phải tranh thủ ngủ, có đâu mà tung tăng.
Dần dà lớn lên thì thành thói quen, mỗi khi mẹ nhờ mua đồ là anh chạy thẳng vào bách hóa hoặc siêu thị cho tiện, lãng quên chợ truyền thống.
Hơn nữa, hôm trước lúc tạt qua đây mua hành lá giúp Thi San, bà bán hàng vẫn nhận ra anh vì thấy trên ti vi và có hỏi thăm về cô dâu tương lai mang làn da ngăm với khuôn mặt dễ thương nên anh cảm giác rất vui, chỉ cười chứ không giải thích. Những mong lần này sóng đôi cùng, họ sẽ lại chọc ghẹo thêm vào, để anh có dịp quan sát biểu hiện của cô nàng.
Cả hai len lỏi một hồi rồi dừng lại trước quầy bán thịt gà. Đúng như Thi San đã lường trước, vừa trông thấy cô và anh, bà ta liền rối rít, nói cứ như hét lên cho cả chợ hay rằng chỗ bà được người nổi tiếng ghé qua.
- Ôi trời ơi, bữa nay chàng nghệ sĩ hộ tống vợ đi chợ hả? Đẹp đôi quá thể.
Hàm răng Thi San thiếu điều muốn cắn sứt luôn khóe môi vì xấu hổ. Cô không biết con mắt nào của bà ấy nhìn thấy sự đẹp đôi của một con cóc ghẻ và một con thiên nga khi bước đi bên nhau nữa.
Cô vừa định một tiếng giải hết nỗi oan đeo mang mấy hôm liền thì Thắng Vũ đã cất lời trước.
- Dì đừng làm cô ấy ngại mà. Lựa cho chúng cháu con gà nào ngon ngon đi.
Hai con ngươi của Thi San lúc này dường như còn to hơn cả cái trứng cút, anh nói thế thì có khác nào ngầm thừa nhận chứ.
Bà bán gà thì cười rôm rả, nhanh tay lấy con gà thảy lên cân, vừa tính tiền vừa ra thịt rốp rẻn, miệng tía lia tía lịa bảo có gì mà ngại, sau này sinh con xong người ta sẽ không biết ngại là gì nữa đâu, giống như bà đây, ngày trước nói năng thùy mị nhỏ nhẹ lắm, có chồng có con rồi âm lượng cũng khác, đôi lúc còn phải rống lên thêm để chửi chồng mắng con vì họ hư quá.
Nhìn ông chồng kế bên cứ cầm cái bịch, canh vợ chặt xong mớ nào là hốt gọn mớ đó, miệng cười tủm tỉm mà Thắng Vũ thấy ấm áp trong lòng.
Hạnh phúc đơn giản chính là thế này, ban đầu lấy mèo mà lâu năm nó biến thành cọp thì cũng phải thương thôi, có lý nào lại ghét.
Khẽ liếc sang cô nàng bên cạnh, trông mặt mày cô đỏ bừng bừng, tay cấu chặt vào quai giỏ khiến anh càng thấy cô đáng yêu vô ngần. Thầm cảm ơn cuộc đời đã run rủi cho anh được gặp cô bởi trước lúc gặp cô, anh đang lo không biết có tìm được cô gái nào hợp ý để mai này kết hôn hay chăng nữa.