Chương 31 - Tình Ca

Khi màn sương đêm hãy còn vương vấn chưa vén qua, Thi San đã thức dậy và làm các công việc thường nhật.

Nhìn chiếc áo sơ mi thiên thanh bị bẩn của Thắng Vũ, cô nhủ lòng nhất định phải giặt cho ra bởi đây không đơn thuần chỉ là một chiếc áo mà nó còn là quà tặng của mẹ anh. Đêm hôm qua, cô nghe rõ giọng bà rất buồn.

Đang lum khum vò cật lực thì bỗng nghe có tiếng bước chân nhẹ tiến gần, Thi San vội quay đầu, ngước mắt nhìn lên.

Trông thấy anh đứng sừng sững ngay đó rồi mà chẳng hiểu sao cô vẫn giật mình đánh thót bởi không nghĩ hôm nay anh dậy sớm vậy.

- Giặt không ra đâu, em cứ vò như bình thường thôi.

Lời nói dịu dàng kia càng khiến cô giúp việc cảm giác bản thân mình thật có lỗi. Đôi bàn tay mỏng manh theo suy nghĩ của bản thân điều khiển mà vò mạnh hơn, nhất quyết phải làm tan đi vết bẩn đáng ghét.

- Thi San, anh nói mà em không nghe sao?

Thắng Vũ gằn giọng khi thấy cô xem lời mình như nước đổ lá môn. Đúng là anh cũng rất tiếc chiếc áo gói gọn tình thương mà mẹ tặng mình nhưng anh còn tiếc đôi bàn tay kia hơn. Cô thậm chí cởi cả bao tay mà giặt bằng tay trần, khiến nó đỏ ửng hết lên, nhăn nhúm, móp méo như bà già vì ngâm nước quá lâu.

- Nhưng chiếc áo này là quà mẹ anh tặng..

- Bỏ đi.

Dứt lời, Thắng Vũ gập người cúi xuống, vơ lấy chiếc áo rồi cho thẳng vào sọt nhựa gần đó trước đôi mắt ngỡ ngàng của Thi San.

Trong lúc cô còn đang đơ cứng thì anh đã quay ngoắt đi, trở lên lầu. Chờ cho anh khuất dạng rồi, cô liền mau mắn lôi nó ra và vội vã xả nước, vắt khô.

Tiếng thở dài ão não theo tiếng nước chảy càng thêm mệt mỏi, cô mím môi tự trừng phạt mình, thế nào mà mới sáng bét mắt đã làm anh giận rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Thi San đánh liều lên lầu tìm anh với mong muốn nói đôi câu xin lỗi. Suy cho cùng, anh là chủ cả, anh bảo mà cô cứ lỳ ra chẳng trách anh tự ái.

Khi đôi chân vừa đặt đến trước cửa phòng thì bỗng nghe có tiếng dương cầm nhẹ vang lên từ lầu ba. Như bị một lực vô hình nào dẫn dụ, đưa đẩy, Thi San cứ thế mà tìm đến nơi phát ra thứ âm thanh mê người. Mỗi nấc thang gỗ vô tri lúc này như nấc thang đưa cô lên cõi thiên đường của đam mê cùng ước vọng.

Qua kẽ hở của cánh cửa khép hờ, bóng dáng gầy hao kia đang say sưa thả hồn theo cung đàn. Tuy chẳng rõ về âm nhạc và chỉ đơn thuần là thích nhưng Thi San dường như cảm nhận rõ tâm tư anh đang gởi vào những bàn phím trắng kia, đó là mệt mỏi, là muộn phiền chơi vơi.

Bầu không gian yên tĩnh của tinh sương được ru êm bởi bao giai điệu du dương, trầm bổng, chữa lành bao vết thương, xóa nhòa dần khoảng cách.

Mải mê lắng nghe khiến Thi San quên cả việc đi chợ sớm, đến lúc tiếng dương cầm im bặt thì cô mới sực nhớ. Vừa định quay lưng thì bên trong truyền đến chất giọng nam trầm ấm, dịu dàng và không hề có nửa ý tức giận.

- Em vào đây Thi San.

Cố hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, cô mạnh dạn đẩy cửa tiến vào. Nhìn nụ cười hiền trên bờ môi anh, trái tim cũng đỡ phần nào nhảy nhót.

Ban sáng, anh đúng là dọa chết cô, bản thân chưa từng nghĩ gương mặt thư sinh này lúc giận lên lại đáng sợ đến vậy.

- Anh, chuyện hồi nãy..

- Thi San, đồ đạc có quan trọng tới đâu thì cũng không bao giờ bằng con người, anh quý đôi tay của mình và cũng quý đôi tay người khác, em hiểu ý anh không?

Câu nói chân thành cắt ngang câu xin lỗi vừa định thốt ra từ đôi môi vốn dĩ tự nhiên đã nhuận hồng làm cô xúc động, bất giác ứa nước mắt.

Ngoài người mẹ bạc mệnh xấu số của mình ra thì Thắng Vũ là người thứ hai nói rằng anh quý đôi tay của cô, một đôi tay đen nhẻm, móng cắt cùn và theo cô là không có gì xinh đẹp.

Thấy cô gái gật đầu xong thì cúi luôn, chẳng ngẩng lên, Thắng Vũ cũng hiểu được là cô đang cố ngăn dòng nước mắt. Cô có hay lúc mắng cô xong, trái tim anh cũng đau nhói và hối hận liền ngay sau đó không? Cũng bởi vì anh xót nên mới giận cô.

- Em có thích đánh đàn không Thi San? – Anh lên tiếng phá tan bầu không khí khó xử.

- Dạ không ạ, em chỉ thích nghe người khác đàn thôi. – Cô đáp, đầu vẫn cúi gầm.

Gương mặt thư sinh thoáng lướt qua một chút thất vọng, anh đã nghĩ rằng Thi San sẽ bảo thích và rồi anh sẽ nhận nhiệm vụ dạy cho cô, nào ngờ cô chỉ muốn làm thính giả thôi.

Cô cứ thế này thì cơ hội đâu để anh tỏ bày, anh muốn mang đến cho bản thân và cho cả người con gái anh yêu một mối tình lãng mạn, nhẹ nhàng, tự nhiên và sâu đậm nhất, để cô từ từ cảm nhận hết tim anh chứ anh nào đâu muốn kiểu hỏi thẳng được thì quen không thì buông chứ.

- Em xin phép xuống đi chợ đây ạ. – Thi San lí nhí cất tiếng vì nhận ra trời đã quá hừng rồi.

- Ngày nay anh cũng chẳng đi đâu, em cứ làm mấy việc trong nhà trước, lát anh chở em đi.

- Dạ. Vậy em ra ngoài.

Thi San ngoan ngoãn đáp và nhanh chân rời khỏi. Cô có cảm giác dường như mình là một người giúp việc nửa vời, không có chuyên nghiệp. Cả bà chủ và cậu chủ dường như luôn tìm cách giảm tải công việc cho cô.

Thậm chí bữa sáng cũng dùng bên ngoài, không bắt cô nấu nướng. Có đôi khi cô cho rằng bản thân là kẻ giúp việc sướng nhất hệ Mặt Trời này.