Chương 30 - Tình Ca

- Áo của anh.. không biết có giặt ra không? Là vệt cà phê sữa. – Gương mặt Thi San lộ rõ vẻ buồn rầu.

- Không sao đâu, anh có nhiều áo mà, ban nãy anh chỉ sợ trúng em thôi, mình về nhà nào.

Lại là chất giọng ấm áp và nụ cười khiến người khác điêu đứng khi bất chợt gặp phải làm Thi San chỉ còn biết cúi đầu bẽn lẽn, mặc cho anh nắm lấy tay mình lôi đi.

Chỉ sau vài lần anh chủ động như vậy, cô ngầm mặc định có lẽ anh cũng giống bà Hoàng Mai, xem cô như cháu chắt, em út xa gần nên mới thế. Chỉ là, dường như trái tim bé nhỏ này của cô đã đập loạn vì anh mất rồi.

Cô đâu hay biết chàng nghệ sĩ cũng đã động lòng với mình ngay từ ngày đầu tiên giáp mặt. Tình yêu chớm nở như cơn mưa rào mùa hạ tưới gội những mầm yêu ấp ủ từ lâu trong anh, cho chúng đơm chồi, nảy lộc và trao trọn về cô, một cô gái quê không hề nổi bật giữa bao bóng hồng đô thị.

Bản thân anh không muốn làm anh em với cô, anh muốn được làm tình nhân, và mai này là làm chồng của cô, làm cha của con cô, cả gia đình sẽ cùng nhau chung sống dưới một mái nhà êm ấm, bão tố cuộc đời bên ngoài, anh đủ sức gánh vác tất cả, mang bình yên về trên tấm thân gầy đã hứng chịu quá nhiều cơ cực.

Ban nãy, nếu như cô vuột miệng nói với đôi nam nữ kia rằng anh là bạn trai thì có lẽ anh sẽ chớp ngay cơ hội tỏ tình luôn nhưng cô lại bảo là anh trai, thế nên, anh nào dám lấn tới.

Chiếc ô tô chạy hết đoạn đường sầm uất rồi tấp vào một tiệm thuốc tây gần chợ, vốn ngoài kia có nhiều tiệm lớn nhưng Thắng Vũ vẫn thích mua tại đây, đơn giản là vì anh đã quen.

Sau khi hỏi cô dược sĩ đưa mấy vỉ thuốc bổ thần kinh ra cho Thi San xem phải hiệu đó không và được cô xác nhận thì anh nhanh chóng thanh toán và chở cô về nhà.

Đến nơi, Thi San mau mắn bước xuống, luồn tay vào mở cổng và dạt sang một bên cho xe tiến vào, lúc này, cô mới sực nhớ ba đôi giày còn để quên trên xe anh, không biết anh có nhớ mà xách xuống giùm không nữa.

Nhìn đồng hồ trên tay đã hơn chín giờ tối, Thắng Vũ cứ ngỡ là mẹ mình đã ngủ nhưng khi vừa vào phòng khách, anh vẫn thấy bà đang ngồi trước màn hình ti vi và xem chương trình hẹn hò bắt cặp, mai mối gì đấy. Vừa xem bà vừa cười tủm tỉm, ra bộ thích thú lắm thay.

- Mẹ, mẹ chưa ngủ sao? – Anh nhẹ cất tiếng hỏi và đến ngồi ngay bên cạnh.

- Hai đứa về rồi à? Mẹ tính coi xong mới ngủ. Cái này cũng được đó, bữa nào con đăng ký đi hẹn hỏ thử xem, biết đâu gặp được nửa kia của mình.

Bà Hoàng Mai ngoái đầu nhìn Thi San lúc này cũng vừa bước vào rồi lại nhìn Thắng Vũ, hí hửng đề xuất ý kiến tìm vợ cho con trai.

Anh chỉ cười khẽ, vươn tay đưa trả túi giày cho cô rồi quay sang mẹ mình, dịu giọng.

- Con còn chưa ra trường, mẹ nóng lòng gì chứ?

- Sao lại không? Trường con đó, có mấy cô sinh viên mang cả em bé trong bụng đi học còn gì, nhìn cưng xỉu. – Bà Hoàng Mai lườm yêu anh.

- Thôi, con lên phòng trước đây ạ, mẹ cũng ngủ sớm nhé.

Vừa nói, Thắng Vũ vừa đứng dậy. Lúc này, bà Hoàng Mai chợt nhận ra lưng áo thiên thanh của anh có vết nước màu nâu sẫm.

Mọi khi con bà là người rất cẩn thận, có bao giờ để thứ gì dính vào quần áo đâu, còn là chiếc áo sơ mi mà bà tặng anh vào dịp sinh nhật vừa rồi.

- Con bất cẩn va trúng người ta. – Thắng Vũ cười cười, khẽ cất tiếng giải thích vì nhận ra ánh mắt của mẹ.

- Ừ, mọi khi con cẩn trọng lắm mà, thôi, mẹ sẽ mua tặng con lại cái khác.

Giọng điệu nhỏ nhẹ pha lẫn chút dỗi hờn kia đã lọt vào tai Thi San khi cô vừa từ trong bếp đi ra sau khi dọn dẹp các thứ xong.

Cô cảm giác bản thân mình thật có lỗi và áy náy vô cùng, nếu như không phải đỡ cho cô, anh đâu có bị ly nước kia vấy bẩn và khiến cho bà chủ buồn lòng như vậy.

Chờ cho cả hai mẹ con họ đi lâu rồi, cô mới dám ló ra, đảo một vòng kiểm tra cửa nẻo, tắt bớt điện và trở lên phòng.

Mới nằm bẹp xuống giường thì bỗng nghe có tiếng gõ cửa rất khẽ. Vội vàng bật dậy, cô cảm giác tim mình sắp nhảy tung khỏi lồng ngực vì đinh ninh cho rằng người bên ngoài là Thắng Vũ.

Thế nhưng, khi lấy hết bình tĩnh và mở cánh cửa ra, cô liền thở phào vì thấy gương mặt phúc hậu vui vẻ của bà Hoàng Mai.

- Cô. – Thi San cúi đầu lễ phép.

- Ừ. Thắng Vũ nói nó có mua giày cho cháu rồi hả? Đây, cô cho cháu, mai này có ra ngoài cùng nó thì trang điểm sơ sơ chút cho tươi. Cháu cứ tập từ từ sẽ lên tay. Còn cái này là kem dưỡng thể, dưỡng da mặt, này là bóng tóc..

Theo câu nói nối dài, bà Hoàng Mai nắm tay cô kéo vào trong và soạn ra cơ man nào là mỹ phẩm, hũ to có, hũ nhỏ có, cả hủ vừa vừa cũng có, thêm một bộ trang điểm đơn giản, thiết kế gọn gàng chứ chẳng đồ sộ như của bà nhưng đối với cô là quá sức tưởng tượng.

Chỉ dạy Thi San phân loại các thứ xong, bà Hoàng Mai nhanh chân về phòng cho cô nghỉ ngơi. Giây phút cánh cửa khép lại, cô ngồi thụp xuống, nước mắt tuôn thành dòng, cứ mỗi lần được bà chủ quan tâm là cô lại tủi thân và nhớ mẹ mình vô cùng.