Chương 29 - Tình Ca
Khi vòng quay Mặt Trời xuống gần tới nơi thì Thắng Vũ cũng đã bớt váng đầu.
Thời khắc này, anh mới cảm nhận được người con gái đang ôm chặt lấy đầu mình, cô là phái yếu, mong manh như sương nhưng sao trong vòng tay cô, anh nhận thấy bình yên và an toàn đến thế.
- Ôi, tới rồi, Thắng Vũ, anh thấy trong người thế nào? – Thi San vội vã buông anh ra, ánh mắt lo lắng nhìn anh chằm chằm.
- Anh đã đỡ rồi, cảm ơn em.
Dứt lời, anh chống tay đứng dậy, cùng cô rời khỏi cabin. Theo sau tấm lưng của anh, gương mặt cô gái vẫn còn hiện rõ nét hoang mang.
Trước đây, mẹ cô vì lam lũ, thức khuya dậy sớn, suy nghĩ quá nhiều, thần kinh ảnh hưởng nên cũng hay có triệu chứng giống như vậy, có đôi khi ngã bất chợt giữa đường nhưng từ sau khi bà uống thuốc bổ thần kinh thì đã phần nào giảm bớt.
Bước chân cô cứ thế bám theo anh và dừng lại bên bờ hồ, ánh điện từ những cột đèn cao không thể chiếu xuyên tàn cây rậm rạp dọc hai bên khiến khoảng không gian nơi đây cứ mờ mờ ảo ảo, lác đác trên những chiếc ghế đá, vài đôi nhân tình đang tựa vai, chuyện trò cùng nhau.
- Mình ngồi đây một chút em nha.
Thắng Vũ dịu dàng đề nghị và tiến đến chiếc ghế đá, cô ngoan ngoãn gật đầu chiều theo ý anh.
Trong làn gió đêm, mùi hương nhẹ thoảng từ chàng trai cứ vấn vương xung quanh khiến trái tim thiếu nữ run lên bồi hồi, xao xuyến cõi hồn non trẻ.
- Anh không sao đâu, em đừng nhìn anh như tên bệnh hoạn thế chứ.
Tiếng nói trầm ấm pha chút hài hước của Thắng Vũ không làm Thi San cảm thấy khá hơn. Có điều, mặt cô càng biểu hiện bất an thì anh càng thấy vui vui trong lòng, bấy nhiêu đó đủ chứng tỏ cô gái bên cạnh rất quan tâm anh.
- Trước đây, mẹ em cũng hay bị giống anh ấy, bác sĩ nói là do thần kinh bị yếu, anh có uống thuốc không vậy? – Cô dời ánh mắt xuống dải nước đen lấp loáng trước mặt, nhỏ giọng cất lời.
- Trước đây anh không có bị, chắc tại lần này tập trung dồn sức cho cuộc thi lớn nên mới căng thẳng thế, dần dà sẽ ổn thôi mà.
- Nhưng anh phải uống thuốc bổ vô, bệnh không tự nhiên mà hết được.
Nói rồi, Thi San lại ngước lên nhìn anh, ánh mắt long lanh ngây thơ ngỡ như chưa lần nhuốm phải bụi trần của cô làm người đối diện ngắm đến ngẩn ngơ say đắm.
Được người mình thích dặn dò để tâm, anh nhận ra niềm hạnh phúc diệu kỳ mơn man lan tỏa khắp cơ thể đang không mấy khỏe mạnh này.
- Ừ, lát nữa trên đường về, anh ghé tiệm thuốc tây mua luôn. – Anh cười hiền.
Đôi nam nữ nán lại thêm một chút nữa thì dắt nhau ra về. Nhác nghe phía trước có tiếng cặp tình nhân đang cãi nhau chí chóe, Thi San liền lắc đầu, ai đời yêu nhau lại to tiếng với nhau giữa chốn người qua kẻ lại thế này, có gì khúc mắc cũng nên lịch sự kiếm chỗ khác mà bảo ban nhau chứ.
Cô gái kia cãi không lại bạn trai thì đâm ra tức tối, quay quắt một hồi rồi chạy lại ghế đá, vươn tay lấy ly nước hãy còn dang dở ném thẳng vào người hắn ta, may mắn thay, tên này né được và chiếc ly theo đà bay sang chỗ Thi San.
Những tưởng bản thân sẽ lãnh trọn nhưng vào thời khắc ấy, cô loáng thoáng nhận ra bóng chiếc áo thiên thanh đột ngột bao phủ lấy thân mình. Anh thế mà xoay người đỡ hết cho cô trong khi chiếc áo sơ mi mà anh đang mặc giá không hề rẻ.
Phần vì đang xót anh bị bệnh, phần vì hoảng và tiếc do giá tiền cái áo đó, nghe bà Hoàng Mai nói đâu cũng phải hơn một triệu, còn là quà sinh nhật bà tặng con trai nên trong phút chốc, cô biến hình thành bộ dạng khác, khiến cả anh cũng phải ngỡ ngàng.
- Cái cô kia, sao cô dám ném vào người anh trai tôi hả? – Thi San vùng khỏi vòng tay Thắng Vũ, sấn tới phía trước, trợn mắt trợn mũi quát.
Vì biết bản thân có lỗi, thêm phần nhìn Thi San quá mức hung dữ nên cô nàng kia lập tức co rúm lại, vội vàng chạy đến nấp sau lưng bạn trai, không còn cái vẻ oai như cóc ban nãy nữa.
Tên bạn trai vốn là nhân viên một cửa hàng thời trang nên thoạt trông bộ dạng Thắng Vũ thì biết anh là dân nhà giàu, nội đôi giày mà anh đi dưới chân thôi cũng bằng nguyên cái bóp tiền đầy nhốc của hắn.
- Tôi.. tôi xin lỗi, là tôi lỡ tay, tôi không cố ý mà. – Cô gái xụ mặt, lắp bắp.
- Phải, phải, là lỗi của cô ấy, á không, là lỗi của tôi, là tại tôi chọc giận cô ấy, xin hai anh chị hãy bỏ qua cho.
Tuy nhìn cặp đôi phía trước khá buồn cười nhưng Thắng Vũ vẫn cố kiềm chế lại, anh giữ nguyên bộ dạng bình tĩnh, nhẹ nhàng bước đến, đặt tay lên bờ vai gầy của Thi San, dịu giọng.
- Em gái à, họ bất cẩn thôi, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, em đừng giận nữa.
Cả hai anh chị kia nghe Thắng Vũ mở lời thì mừng húm, gấp gáp hùa theo anh, ca tụng anh vừa đẹp trai lại vừa nhân hậu, xin lỗi xin phải thêm năm bảy lần nữa rồi lỉnh lỉnh kéo nhau chạy mất.
Khi hai cái bóng đã khuất khá xa, Thi San vẫn nghe được tiếng chì chiết của cô gái vừa giả hiền lành, tội nghiệp ban nãy, kèm theo đó là tiếng la vì bị véo đau của chàng trai.
- Thi San à, vừa rồi nhìn em ngầu lắm đó, cám ơn em vì đã bảo vệ anh. – Thắng Vũ buông tay khỏi vai cô, mỉm cười tủm tỉm.
Tuy khá bất ngờ khi tính cách Thi San đột ngột thay đổi một trăm tám mươi độ nhưng Thắng Vũ vẫn không thấy ngại cô, ngược lại, cái vẻ hung hăng ban nãy của cô nàng lại khiến anh càng như yêu hơn, cô giống như nửa là trẻ con, nửa là người lớn.
Có lẽ vì yêu cô nên anh yêu cả đường đi lối về, yêu luôn tính cách dẫu có thay đổi chẳng còn hiền lành, còn nữa là cô xù lông vì muốn đòi công bằng cho anh, điều đó làm anh rất thích.