Chương 28 - Tình Ca

Câu nói dài và tự nhiên của anh khiến cô nàng bên cạnh chỉ biết há miệng nuốt vào từng lời. Vậy mà anh không bảo sớm, hại cô lo đến ốm người.

Thế nhưng, anh nói hai tụi mình sao nghe cứ như anh đang xếp cô lên ngang hàng thân phận vậy kìa, hay là người thành phố vốn dĩ như vậy, không phân biệt giai cấp như dưới quê.

Lúc trước cô từng nghe Ngọc Vy kể qua cuộc sống của cô bạn lúc ở đợ cho nhà giàu đầu làng. Không được ngồi chung bàn, ăn cơm thì đợi họ ăn xong, còn thừa món gì mới mang xuống góc bếp củi và lầm lũi ăn một mình.

Đi đứng bao giờ cũng phải phía sau lưng họ, không được ngang hàng chứ đừng nói là vượt lên trước. Đã thế cách hai ba ngày phải dỏng tai nghe chửi rủa, mạt sát thảm thương.

Nghĩ lại thì cho dù Thắng Vũ có ý đồ gì đi chăng nữa nhưng anh đối xử với mình thế này là tốt quá sức rồi nên cô thầm nhủ bản thân không nên áp đặt nghi ngờ lên anh khi mà chưa rõ thực hư anh là người thế nào.

- Em thích ăn gì hả Thi San? – Thắng Vũ quay sang cô, giảm tốc độ và dịu giọng hỏi.

- Ở kia họ bán gì vậy anh? – Cô bẽn lẽn hỏi khi thấy phía trước là chiếc xe đang bốc khói nghi ngút.

- À, hủ tiếu gõ đấy, một món ăn bình dân nhưng rất ngon, em muốn thử không? – Anh cười hiền, nhướn mắt nhìn cô.

- Dạ muốn ạ.

Theo câu trả lời là tiếng nuốt nước miếng rất khẽ của cô nàng. Thắng Vũ cố gắng nhịn cười để cô không bị quê, vẫn biết là phản ứng bình thường nhưng nếu anh hé răng, hẳn cô lại cúi đầu bí xị.

Gọi hai tô hủ tiếu hoành thánh xong, Thắng Vũ nắm tay Thi San kéo vào chiếc bàn nhựa kê sát trong góc gần vách tường và lấy ghế cho cô ngồi.

Đã lâu lắm rồi, ước chừng cũng hai năm nay, anh cũng chưa ăn quán cóc vỉa hè vì trong nhóm bạn học chung hay thậm chí là cả Thanh Phong, Thanh Trà, Nhã Tiên sau khi trưởng thành, mỗi lần ngỏ ý đi dùng bữa cùng nhau, họ đều muốn chui vào nhà hàng, thấp hơn nữa thì là quán bình dân nhưng cũng phải có mái có vách, không ngồi giữa trời sao gió lạnh như này.

Đã rất thích Thi San trong lòng, giờ thêm phần thấy cô có điểm giống mình, Thắng Vũ lại càng quý mến cô, trái tim đã nhận định người đối diện đây chính là chân tình của đời anh, chỉ cần có cô bên cạnh thì dẫu ở nhà tranh vách nứa hay ăn uống đạm bạc thì anh cũng cảm giác hạnh phúc đong đầy.

- Ngon không? – Thắng Vũ lên tiếng hỏi khi cô đã nuốt xong đũa đầu tiên.

- Dạ ngon ạ, vị đậm đà, chua cay đầy đủ. – Cô gật đầu.

- Nếu vậy, sau này anh sẽ đưa em đến đây ăn nữa. Ở thành phố có rất nhiều nơi bán đồ ăn ngon, từ từ rồi em sẽ được thưởng thức tất cả.

Nói rồi, Thắng Vũ lại cúi xuống, tiếp tục dùng trong khi Thi San lúc này đã ngẩng lên và len lén nhìn anh.

Mái tóc bồng khẽ phất phơ trong gió đêm của người đối diện và lời anh ban nãy khiến cho cô bất giác nghĩ rằng có lẽ anh đang xem mình như đứa em gái bé bỏng vậy.

Giây phút này, cô thật sự rất sợ, nhưng không còn là sợ anh làm gì mình nữa mà là sợ trái tim không biết thân phận, cố sức trèo cao, yêu anh để rồi ngã đau mà chết.

Thanh toán xong, Thắng Vũ vẫn chưa về nhà vội mà đưa Thi San đến công viên giải trí dạo một vòng. Giữa dòng người ngược xuôi đông đúc, cô theo phản xạ tự nhiên, nép mình sát bên anh cho khỏi va trúng những kẻ xung quanh.

- Mình đi vòng quay Mặt Trời nhé, em có sợ độ cao không? – Thắng Vũ quay sang cô, dịu giọng hỏi.

Đưa mắt nhìn lên chiếc vòng đu quay cao và đồ sộ với ánh điện màu lấp lánh phía trên, Thi San cũng thấy hơi chút choáng ngợp nhưng nghĩ tình anh đối tốt với mình đâm ra cô đánh liều gật đầu đồng ý.

Cả hai nhanh chóng mua vé và leo lên cabin ngồi. Thi San hồi hộp mím chặt môi khi cảm nhận được vòng quay đã bắt đầu chuyển động, dần dà đưa cả Thắng Vũ cùng cô lên mỗi lúc một cao.

Qua lớp cửa kính, toàn cảnh thành phố từ từ thu nhỏ lại và lọt thỏm vào tầm mắt cô gái trẻ khiến cô cảm giác như bản thân đang lạc giữa thiên hà, chăm chú ngắm nhìn đến độ chẳng hay người kế bên đang say đắm dán mắt vào gương mặt mình.

Khi chiếc cabin cả hai ngồi dần lên đến đỉnh cao nhất thì Thắng Vũ bỗng dưng thấy choáng váng đầu óc, anh cũng không rõ lý do là gì bởi đó giờ anh vốn chẳng ngại độ cao.

Cố trụ không được, toàn thân anh chới với ngã sang phía Thi San vào lúc mà cô vừa quay đầu. Ngay thời khắc này, đôi môi cả hai vô tình chạm nhau. Nụ hôn tai nạn bất ngờ khiến cả anh lẫn cô đều bất động.

Qua đâu hết gần mười giây, cô mới hoàng hồn đẩy anh ra, chẳng may khiến anh ngã khuỵu xuống sàn. Tuy đang bối rối vì chiếc hôn đầu đời ban nãy nhưng trong bộ dạng anh không mấy tốt, cô liền quên hết e dè mà lao xuống theo, vội vàng đỡ anh ngồi dậy, rối rít hỏi han.

- Em xin lỗi anh, anh bị làm sao vậy? Em không cố ý đâu.

Nhìn cô gái trước mặt dường như sắp khóc tới nơi, Thắng Vũ cố lắc mạnh đầu cho tỉnh táo nhưng xem bộ càng tệ hơn. Anh đánh liều vươn tay ôm chặt cô vào lòng để tìm kiếm điểm tựa cho mình, cất giọng rất khẽ.

- Anh hơi choáng váng, cho anh dựa một chút.

- Dạ.

Nỗi sợ anh xảy ra chuyện đã lấn át tất cả thẹn thùng, cô gật đầu đồng ý và cũng ôm lấy đầu anh, nhẹ vỗ về. Thầm trách sao anh sợ độ cao mà còn bày đặt rủ rê cô chơi để giờ thành ra nông nỗi chứ. Đang ở độ cao này, làm sao cô ôm anh nhảy xuống được, đành phải chờ thôi.