Chương 27 - Tình Ca

Hoàng hôn đã dần lan xuống những con đường nhộn nhịp giữa lòng thành phố, hai bên đường, đèn lác đác bật sáng rồi dần dà trở nên lung linh khi những điểm ăn uống, vui chơi giải trí đã bắt đầu hoạt động.

Chiếc ô tô chầm chậm tấp vào một cửa hàng giày thời trang nữ rồi dừng lại trước đôi mắt mở to vì ngạc nhiên của Thi San. Cô đang lo lắng về trễ sẽ không kịp chuẩn bị cơm tối cho cả nhà mà anh còn ghé vào đây làm gì không biết.

Tuy chẳng rành đường sá nhưng cô cũng cảm nhận được là anh cố tình chạy vòng vòng bởi lúc đi có tầm bốn mươi lăm phút mà về thì một tiếng mấy đồng hồ còn đang ngoài đường thế này.

Đang như ngồi trên đống lửa thì Thắng Vũ đột nhiên quay sang, tháo dây an toàn khỏi người Thi San rồi bảo cô theo mình vào trong.

Không dám hỏi cũng chẳng dám hối nên cô đành lẽo đẽo bám gót anh. Thầm nghĩ thân là đàn ông mà anh lại vào nơi bán đồ cho nữ hẳn chắc chắn là mua quà tặng bà chủ hay bạn gái rồi.

- Chào anh, chào chị, anh chị mua giày ạ? – Cô nhân viên trẻ tuổi có gương mặt tròn và làn da trắng lễ phép cúi chào, cất tiếng.

- Ừ, để chúng tôi dạo một vòng xem sao?

Nói rồi, rất tự nhiên, Thắng Vũ nắm tay Thi San và dẫn cô đến chiếc tủ kính dài, bên trong trưng bày vô số các mẫu giày thời trang nữ tuyệt đẹp, sang chảnh và vô cùng đẳng cấp, những chiếc giày mà trước đây, cô chỉ có thể mường tượng trong giấc mơ khi nhìn những cô diễn viên trong chiếc ti vi nhà hàng xóm chưng diện.

- Em chọn vài đôi đi. – Thắng Vũ nhìn Thi San, dịu dàng cất lời.

- Em.. biết gì đâu mà chọn ạ? Em không biết người ta thích kiểu gì cả. – Cô ái ngại đáp, đôi mắt lại nhìn về nơi những đôi dép quai hậu kiểu dành cho học sinh nằm mé bên kia.

- Trời ạ, em thích là được, anh mua cho em mà, người ta nào chứ?

Biểu hiện cùng đoạn hội thoại ngố tàu của đôi nam nữ vô tình lọt vào tai lẫn mắt cô nhân viên gần đó khiến cô nàng nhịn không nổi, tủm tỉm bụm miệng cười, thầm nghĩ chắc đây là cặp hoàng tử lọ lem thời hiện đại.

Nhìn người đàn ông thì biết ngay anh ta mang mác con nhà giàu rồi, còn cô gái bên cạnh tuy diện đồ cũng khá ổn nhưng phớt qua sẽ biết ngay đích thị là nhà quê lên tỉnh.

Thấy nữ khách hàng cứ trân mắt nhìn bạn trai, cô nhân viên liền chủ động tiến tới, nhỏ nhẹ ngỏ lời để mình lấy vài mẫu giày cho Thi San thử và Thắng Vũ vui vẻ đồng ý vì coi bộ cô nàng nhà quê dường như chẳng biết lựa kiểu gì.

Ngồi trên chiếc ghế lùn mà Thi San cứ run cầm cập, để mặc cho cô gái trẻ chăm chút mang giày vào chân mình.

Cô không biết lý do gì mà Thắng Vũ lại xách cô vào đây mua giày nữa, anh càng quan tâm thì cô càng thấy sợ hãi vì từng nghe người ta bảo chẳng ai cho không ai cái gì bao giờ.

- Chị mang mấy mẫu giày bít đầu này rất hợp đấy ạ. Chị đứng lên đi xem có thoải mái chân không ạ.

Dứt lời, cô nhân viên dạt sang một bên, nhường khoảng trống cho khách hàng. Thi San vội đứng dậy và cẩn thận bước vài bước, tuy giày rất êm nhưng vì chưa bao giờ đi gót cao thế này thành thử cô nàng cứ chới với, thay vì uyển chuyển lại trở nên cứng ngắc vì gồng mình.

- Á. Cẩn thận.

Sau tiếng la của nữ nhân viên bán giày thì Thi San cũng ngã xuống vì trật gót. Cô chẳng biết trời trăng mây gió gì nữa, chỉ nghe tiếng nữ cùng tiếng nam xoắn xuýt hỏi han mình. Đến lúc hồn nhập về và định thần lại mới thấy bản thân đang nằm trên tay Thắng Vũ.

Anh bế cô đến đặt xuống trên chiếc ghế và cởi đôi giày ra khỏi chân.

- Chắc không sao đâu, anh xoa một chút sẽ hết đau thôi.

Giọng nói ấm áp ân cần cùng cử chỉ dịu dàng đến từ chàng nghệ sĩ vốn là ngôi sao chói lọi trong lòng bao thiếu nữ khiến Thi San bất giác xao xuyến mặc dù trước đó mấy phút còn lo lắng, sợ hãi anh. Anh cao sang thế nào, cô là người biết rõ nhưng anh hạ mình cúi xuống xoa nắn chân cho cô thế này thật là điều không tưởng.

- Em bớt đau chưa?

Anh vừa hỏi vừa thổi nhè nhẹ vào bàn chân chẳng mấy nuột nà. Hành động ngỡ chỉ có trong những thước phim lãng mạn khiến cô nhân viên trẻ cũng bùi ngùi cảm động, chút niềm tin nho nhỏ về tình yêu không phận biệt sang hèn len lỏi trong trái tim.

- Cảm ơn anh, em đỡ rồi. – Thi San lí nhí đáp và rút chân về.

- Hôm trước mẹ anh định mua cho em nhưng vì không có người nên rất khó, tại hôm nay tiện thể em đi cùng anh nên anh đưa em vào thử luôn.

Thắng Vũ nhẹ nhàng giải thích vì nhận ra Thi San không thoải mái. Cô quá hiền cũng như rụt rè nhút nhát, anh cũng đâu thể tơm tớp mà bảo với cô rằng vì anh thấy thích cô nên muốn chăm sóc, sắm sửa cho cô bằng người khác, sợ nhỡ đâu cô khiếp vía, đêm hôm ôm đồ bỏ chạy thì lại khổ thân cho cả hai.

Trả tiền ba đôi giày xong, Thắng Vũ trao cái bịch cho Thi San rồi cùng nhau rời khỏi cửa hàng. Lúc này, trời hoàn toàn tối hẳn, nỗi lo trong lòng cô dâng lên gấp bội, cắn môi, cắn răng một hồi rồi đánh liều cất tiếng.

- Anh Thắng Vũ, giờ mình về nhà chưa anh? Cơm tối..

- Hôm nay em được nghỉ nấu cơm tối, vì bận đi cùng anh mà, em yên tâm, anh nhắn tin cho mẹ rồi. Mẹ anh cũng nhận lời đi ăn cùng đối tác, còn hai tụi mình giờ ghé đâu ăn luôn cho tiện.