Chương 26 - Tình Ca

Trong khi tất cả đang râm ran bàn tán về mình thì Thi San vẫn thản nhiên ôm lấy ly nước mà uống.

Ban nãy là Thắng Vũ lấy đưa cho cô rồi bảo cô ngồi đây nghỉ ngơi, để anh ra kia trò chuyện cùng bạn một lát sẽ chở cô về. Nơi anh đứng cách hơi xa nên cô chẳng nghe họ nói gì, hơn nữa cũng ngại nên đầu cứ cúi gầm, chẳng nhìn ngó ai.

- Cậu thích em ấy à? – Tăng Thiện khẽ đánh ánh mắt về phía cô gái đang chằm hăm vào chiếc ly.

- Anh nhìn ra sao? Anh xét nghiệm được tình yêu hả? – Thắng Vũ hạ ly nước xuống, cất giọng bông đùa.

- Nhìn qua là biết, e rằng không chỉ mình tôi.

Nói rồi, Tăng Thiện làm hiệu cho Thắng Vũ quay đầu trông phía sau lưng anh, nơi mấy bà tám đang ngồi bệt dưới thềm mà buôn dưa lê giá sỉ.

Thấy ánh mắt mọi người đều lấm lét nhìn về hướng Thi San, anh liền mỉm cười, một nụ cười hiền, dịu dàng hạnh phúc.

- Nhưng có lẽ em ấy không biết, tôi cứ từ từ chinh phục thôi, cảm giác này thật tuyệt.

Dứt lời, anh đưa ly nước lên, uống thêm chút nữa cho cạn và đặt vào thùng rác. Mọi người nhận ra cũng tốt, thật lòng anh đưa Thi San đến đậy một phần là vì muốn cho cô ra ngoài tham gia hoạt động ý nghĩa cho khuây khỏa, phần còn lại là để cắt đuôi một số bóng hồng đang dập dờn vây quanh.

- Nhã Tiên đâu rồi nhỉ? – Thắng Vũ hỏi và đưa mắt đảo tìm xung quanh.

- Chắc vào nhà vệ sinh, dường như em ấy không được khỏe.

Tăng Thiện đáp cho có lời và hắn hiểu rõ lý do khiến Nhã Tiên không khỏe là gì. Thấy người mình thương cận kề bên cô gái khác, ai mà bình thường được chứ.

Chỉ tiếc sao thói đời này vẫn luôn trớ trêu lắt léo, theo tình tình phớt, phớt tình tình theo, họa hoằn lắm mới có cặp đôi cùng yêu nhau ngay từ buổi đầu.

- Em ấy ra rồi.

Thắng Vũ đột ngột cất lời và rảo bước tiến lại để khoảng cách giữa anh và Nhã Tiên nhanh chóng thu hẹp, anh muốn chào tạm biệt cô một câu trước khi đưa Thi San rời đi. Nối chân anh, Tăng Thiện cũng đến và đứng ngay cạnh họ.

- Em ổn chứ? Có mệt lắm không?

Câu hỏi quan tâm theo kiểu anh em bạn bè của Thắng Vũ khiến Nhã Tiên tủi phận trong lòng. Cô muốn anh lo lắng cho mình như thể lo cho tình nhân chứ không phải là giống thế này.

- Em bình thường mà, có bị gì đâu. – Cô cố gắng gượng cười vui vẻ.

- Ban nãy em đến bằng ta xi nhỉ? À. Hay là nhờ Tăng Thiện đưa em về giúp, cũng vừa tiện đường.

Lại thêm lần nữa Thắng Vũ khiến cô gái xinh đẹp hụt hẫng, cô còn tưởng anh sẽ chủ động bảo cô lên xe cho anh chở về, nào ngờ anh lại bán cái sang cho Tăng Thiện, cách sắp xếp cũng thật gọn ghẽ, y như lãnh đạo vậy.

- Vậy cũng được. Chúng ta đi thôi. – Tăng Thiện khẽ gật đầu và bước đi trước ra bãi đỗ.

Vì chẳng thể làm gì khác hơn nên Nhã Tiên ngoan ngoãn cúi chào người trong mộng rồi bám theo tên bác sĩ.

Tận nãy đến giờ, thật tâm Nhã Tiên rất muốn giáp mặt Thi San để hỏi cho rõ đầu cua tai nheo mối quan hệ giữa Thắng Vũ và cô ấy rốt cuộc là gì nhưng hoàn toàn không có cơ hội vì Thi San nhút nhát, cứ bám lấy Thắng Vũ không rời và anh thì cũng chẳng xa cô ấy nửa bước. Cái cảnh ấy càng nhìn càng hại cô gai mắt gai mũi, tức tối đến hít thở không thông.

Khi thấy hai người họ đã chui vào xe rồi, Thắng Vũ liền quay lại chỗ Thi San và dẫn cô sang chào tạm biệt các bạn trong đoàn thiện nguyện để về vì đã hơn bốn giờ chiều.

Qua đây, anh để ý khi có đông người, cô gái nhỏ lại tự động bám mình thật sát, không e dè giữ khoảng cách nữa. Thầm nghĩ có lẽ lúc đem anh so sánh với người lạ thì dẫu sao cô vẫn cảm giác tin tưởng anh hơn vì dù gì cũng chung dưới mái nhà cùng nhau mấy ngày.

- Em có thích những hoạt động như thế này không?

Thắng Vũ choàng người qua kéo dây an toàn, khóa Thi San dính vào chiếc ghế phụ, đồng thời cất tiếng hỏi. Hương thơm dìu dịu man mác nhưng rất đỗi nam tính từ anh khiến cô cứng đơ cả người, bối rối buột miệng.

- Dạ có ạ.

- Vậy lần sau anh sẽ đưa em đi tiếp. – Anh quay lại ghế lái, mỉm cười và nhấn ga, từ từ rời bãi đỗ.

Khoảnh khắc này, Thi San chỉ muốn véo vào cái miệng của mình một cái thật mạnh. Đây gọi là há miệng mắc quai, nhưng mà cô cũng đâu thể bảo anh rằng mình không thích kia chứ, vì vốn dĩ cô thích lắm luôn, có điều đi với anh cứ thấy có gì đó bất ổn.

Tai cô cũng thính và cô đã nghe được những lời bàn tán xôn xao về mối quan hệ trên mức tình bạn giữa anh và mình, trong khi đó, anh lại không nói rõ cho họ biết rằng cô chỉ là một người giúp việc, vì thiếu nhân lực nên anh xách đi phụ bợ cho nhanh. Mà anh không nói thì sao cô dám đứng lên để bô lô ba la giải thích chứ.

Chiếc ô tô chạy bon bon trên đường lớn, đến đèn đỏ thì dừng lại. Thi San mải ngắm những dòng xe xuôi ngược phía bên kia mà không để ý ánh mắt chàng nghệ sĩ cũng là cậu chủ của cô đang dán vào đôi dép quai hậu có cái đế đã xẹp lép máng trên chân mình