Chương 23 - Tình Ca

Sau cơn mưa đêm, cây cối trong vườn lẫn hàng me dọc hai bên đường như trẻ lại, màu xanh mướt mắt phủ đều xung quanh khiến khi ngắm chúng, lòng người cũng tươi tỉnh hẳn.

Thi San vừa từ chợ về, bỏ chiếc giỏ xuống liền lấy chăn ga trong máy giặt lẫn những bộ đồ vò bằng tay đưa lên sân thượng phơi.

Gió sớm mai hãy còn mang theo hơi nước lạnh, lùa vào làn da rám nắng khiến Thi San hơi chút rùng mình. Những tấm ga trắng tung bay phấp phới, che lấp xung quanh khiến cô không nhận ra có người đang đứng lặng nhìn mình.

Mãi khi mọi thứ xong xuôi, vươn tay chỉnh lại tấm chăn cho ngay ngắn thì cô mới thấy Thắng Vũ lấp ló sau tấm vải trắng kia. Anh cũng đang mặc áo sơ mi trắng.

- Anh Thắng Vũ. – Thi San lí nhí cất lời.

- Ừ. Thi San à, đầu giờ chiều nay em theo anh đến một nơi nhé. - Thắng Vũ dịu giọng đề nghị.

- Là.. đi đâu vậy ạ? – Cô ái ngại dò hỏi.

- Đóng quà từ thiện thôi, bên nhóm anh nay có mấy bạn bận việc, hụt người nên nhờ em. – Anh mỉm cười hiền lành nhưng đôi mắt mang đầy hàm ý vì cảm nhận được vẻ ngập ngừng kia là do đâu mà có.

Thi San khe khẽ gật đầu vâng dạ, mắt vẫn nhìn xuống chân. Bản thân cô cũng rất thích những việc ý nghĩa như thế, chỉ mỗi tội nghèo rớt mồng tơi, cơm ăn chưa đủ, áo mặc chưa ấm, có đâu san sẻ cùng ai.

Chờ Thắng Vũ đi một đoạn khá xa, Thi San mới lấy chiếc giỏ không, lần bước xuống. Có chút ấm áp rân rân đang chạy lung tung khắp cơ thể cô, thôi không còn lạnh lẽo nữa, phía trên đầu, mặt trời cũng dần ló dạng, ban phát những tia nắng đầu tiên cho ngày.

- Cô đi làm ạ? – Thi San cất tiếng hỏi thay lời chào khi thấy bà Hoàng Mai cũng đang tiến tới cầu thang.

- Ừ. Nghe Thắng Vũ nói hôm nay nó mượn cháu đi phân quà cho khu xóm nghèo ven thành phố đấy. – Bà Hoàng Mai cười nói.

- Dạ, anh ấy mới bảo cháu xong ạ. – Cô nhỏ giọng đáp.

- Lâu lâu phải đi đây đi đó cháu ạ, lẩn quẩn ở nhà riết thành tự kỷ mất.

Bà Hoàng Mai vỗ vào vai cô gái một cái nhẹ rồi cất bước thật nhanh ra phía cửa. Thi San cũng mau mắn lấy chìa khóa chạy theo.

Suy cho cùng thì sáng nào cô chẳng ra chợ, ngày ngày hòa mình vào không khí chộn rộn ở đó làm sao trầm cảm hay tự kỷ được kia chứ.

Sáng nay, Thắng Vũ chẳng bận đi đâu nên sau khi dạo vài khúc đàn, anh xuống lấy luôn cục xôi vò Thi San mua để dành cho buổi trưa mà cô chưa kịp cất đưa lên miệng ăn ngon lành. Vừa ăn, vừa ngắm cô làm việc, hại cô cứ lập cà lập cập vì cái ánh nhìn rờn rợn phía sau.

- Rau muống thì em nên lấy kéo mà cắt, nhặt bằng tay sẽ bị mủ dính đen hết ngón đấy.

Chất giọng trầm ấm bất chợt vang lên ở khoảng cách gần khiến Thi San giật mình đánh thót, cô không ngờ anh sấn tới tận đây.

Từ đó giờ cô vẫn luôn nhặt bằng tay mà, đúng là có bị dính mủ nhưng độ một tuần nó sẽ phai đi. Nhưng sao người này lại để ý đến thế chứ.

- Để anh giúp, em làm gì thì làm đi.

Nói rồi, Thắng Vũ bê cả rau cả rổ đến bên bàn. Thi San ngớ ngẩn nhìn theo mấy giây rồi mau mắn vớ lấy con cá mang đi rửa.

Trái tim non thơ lại bắt đầu đánh trống liên hồi, chắc chẳng có ai làm chủ cả mà như anh đâu nhỉ, chui vào bếp và xăng xái phụ người giúp việc, hay là anh bị ghiền nhặt rau muống nhỉ?

Khi bàn ăn được dọn hết lên, Thi San run rẩy ngồi đối diện Thắng Vũ. Nhìn chén cơm của cô xới có chút xíu, đôi chân mày anh khẽ nhíu lại, nói như ra lệnh.

- Em ăn gì ít vậy? Xới thêm cơm đi.

- Em.. em đang giảm cân nên ăn nhiêu đây thôi. – Cô ngập ngừng chống chế.

- Thi San à, em đang đùa anh sao? Em mập chỗ nào mà đòi giảm cân chứ? Nghe lời anh, nếu em không đảm bảo đủ sức khỏe để tiếp tục công việc thì nhà anh sẽ thay người đó.

Thắng Vũ nghiêm giọng làm Thi San sợ rét run, lật đật vươn tay xới cơm vào đầy chén. Khó khăn lắm mới có được chỗ làm việc nhẹ lương cao, cô không muốn bị mất đi tẹo nào. Tiếp đó thì, dĩa thức ăn liên tục vơi dần.

Nhìn cô ngoan ngoãn như thế, Thắng Vũ hài lòng mỉm cười, xem ra lực ăn của cô nàng khá tốt, chỉ vì ngại ngần mà chẳng dám động đũa.

Hôm nay, Thắng Vũ lại chẳng ăn được nhiều bởi hôm qua là anh ráng cho cô ăn thêm, còn giờ thì không cần nữa, o ép bản thân cũng chẳng thoải mái gì.

- Em nghỉ ngơi chút rồi một giờ chiều mình đi nhé, tầm bốn giờ chắc là sẽ xong. – Anh đứng dậy, cất tiếng dặn dò và rời bàn.

Thi San không đáp lời, chỉ khe khẽ gật đầu bởi cô sợ ngẩng lên, Thắng Vũ sẽ bắt gặp mình đang rươm rướm nước mắt.

Ban nãy anh nói vậy nên cô rất sợ, rất lo, nếu chẳng may làm anh phật ý, bị đuổi giữa chừng thì cô chẳng biết phải làm sao, đi đâu, về đâu nữa.

Suốt buổi trưa, Thi San không hề chợp mắt, cô cứ trăn qua trở lại, chốc chốc thì nhìn đồng hồ. Khi thấy còn mười lăm phút nữa là đến hẹn, cô vội bật dậy, thay đồ, chải tóc.