Chương 22 - Tình Ca
Kết thúc bữa ăn, Thi San nhanh chân đến tủ lạnh lấy dĩa trái cây đã gọt sẵn từ trước ra cho bà chủ và anh tráng miệng, còn mình thì thoăn thoắt dọn rửa. Ăn xong bữa cơm mà cảm giác tựa được bay lên trời, nhẹ nhàng quá đỗi.
- Hôm nay, mẹ nghe ba Nhã Tiên nói con bé lên máy bay rồi, chắc cũng gần về đến. – Giọng bà Hoàng Mai vang lên.
- Dạ, em ấy nán lại đi chơi cùng bạn. – Thắng Vũ ơ hờ đáp.
- Nhanh thật, mới ngày nào nó còn nhỏ xíu mà giờ sắp năm thứ hai đại học rồi.
Đáp lại lời của mẹ, Thắng Vũ chỉ khẽ gật đầu. Anh là một người thông minh, đủ hiểu mẹ mình đang suy nghĩ gì, con trai vừa chớm ngấp nghé tốt nghiệp, bà đã lo tính chuyện trăm năm cho anh.
Tuy vì tôn trọng, chưa lần nói thẳng nhưng anh biết bà đang cố tình xe tơ, gán ghép anh cho cô bé thanh mai trúc mã.
Từ đó tới tận bây giờ, anh đối với Nhã Tiên chỉ là tình bạn bè, anh em bình thường, tuyệt đối chưa lần nghĩ khác hơn.
Cái cảm xúc lạ lùng ấy chỉ mới xuất hiện vào giây phút anh nhìn thấy cô nàng đang tất bật bên bồn rửa chén kia mặc chiếc váy lụa là tha thướt, mang hoa hồng trao cho mình.
- Con lên lầu trước nha mẹ. – Thắng Vũ vừa nói vừa đứng dậy, cất bước rời khỏi.
Tiếng thở dài rất nhẹ của người mẹ vẳng lên sau lưng anh. Bà Hoàng Mai bưng ly nước uống một hớp nữa thì cũng về phòng. Trong căn bếp rộng lớn lúc này chỉ còn mỗi Thi San, nhờ đó, động tác của cô thoải mái hơn, không gò mình nữa.
Mọi thứ xong xuôi, Thi San đi một vòng kiểm tra cửa nẻo đóng mở thế nào rồi tắt điện, nhẹ bước lên lầu. Ở đây, ngoại trừ cảm giác tim đập chân run mỗi khi Thắng Vũ xuất hiện thì công việc đối với cô quá đỗi nhẹ nhàng.
Lúc ngang qua phòng anh, thấy cửa đóng im ỉm, cô bất giác dừng lại hồi lâu. Giây phút vừa toan tiến vào phòng mình thì đôi tai nhạy cảm bỗng nghe những âm thanh thật khẽ vang lên nhè nhẹ đâu đây.
- Piano.
Gương mặt cô gái vụt trở nên rạng rỡ, hai mắt cũng sáng theo long lanh. Có lẽ là Thắng Vũ đang chơi đàn trên tầng ba. Thật lòng cô rất muốn nghe rõ hơn nữa, thậm chí là muốn nhìn luôn cả người nghệ sĩ lướt trên phím đàn.
Đôi chân như có một ma lực nào vô hình điều khiển, cứ thế đưa cô lên những nấc thang gỗ, tiến dần lên cao theo tiếng đàn mỗi lúc một lớn dần, dẫn dắt cô vào cõi mộng chốn thần tiên, nơi ngập tràn tiếng chim hót, ánh mặt trời và cả một rừng hoa hướng dương nghiêng mình chào đón ban mai ấm áp.
Qua cánh cửa khép hờ, Thi San thấy rất rõ ảnh hình chàng trai gầy hao đang say sưa trên những phím đàn. Tiếng nhạc du dương ấy làm bừng sáng cả màn đêm tĩnh mịch, tạm thời xoa dịu đi nỗi buồn luôn ẩn giấu trong tâm hồn thổn thức, đầy rẫy tổn thương của người con gái, nhẹ vơi bớt nhớ nhung quê nhà, nơi có người mẹ mãi mãi nằm xuống.
Tiếng ngân thật sâu cuối cùng đã khép lại bản nhạc tình da diết mà Thi San vẫn còn đứng mãi, ước mơ của cô đang ở ngay trước mắt, cách có vài bước chân thôi nhưng là xa như bên kia nửa vòng trái đất.
Cô rất muốn được một lần ngồi vào vị trí của Thắng Vũ mà thỏa mãn niềm khát khao cháy bỏng. Ước mơ vốn dĩ chỉ có thể thuộc về những con người giàu có thì cô đây đã trót đeo mang.
Giây phút Thắng Vũ đứng lên, vô tình choáng váng, ấn vào phím đàn tạo nên thứ âm thanh bất chợt thì Thi San mới rời cõi mộng, giật mình choàng tỉnh và nhanh chân rời đi, về phòng và khóa cửa lại.
Khi giấc ngủ đầu tiên giật thức, Thi San nghe rõ tiếng rơi tí tách bên ngoài và tiếng dạt dào bởi gió đưa mưa đang vang lên sau lớp cửa kính có đôi kẽ hở rất nhỏ.
- Mưa rồi.
Cô bật dậy, nói khẽ rồi nhanh chóng mở cửa ra ban công. Cô yêu mưa, yêu những hạt nước đến từ trời, yêu cái cảm giác mưa rơi vào người đau điếng và cả cái lạnh tái tê khi bị mưa thấm ướt người.
Tất cả niềm yêu lạ lùng ấy được hình thành từ tuổi thơ quá nhiều cơ cực, đúng kiểu dãi nắng dầm mưa, kéo dài mười mấy năm.
Bàn tay mong manh của cô đưa lên khoảng không, đón lấy vài sợi nước đang đổ xuống cho nó tóe lên những tia li ti bay thẳng vào mặt mình và tự cười đùa thích thú.
Cô không biết ảnh hình này đã thu hết vào tầm mắt chàng nghệ sĩ cách bên kia chỉ một lan can sắt bởi cả anh và cô đều vươn mình nghịch nước.
Mãi khi chơi đủ, toan thu tay trở vô thì Thi San mới phát hiện sự có mặt của ai kia, anh đứng bên đó, ánh mắt sáng ngời nhìn cô dịu dàng, như si mê, như tò mò.
- Anh.. anh chưa ngủ? – Cô lắp bắp hỏi vì chẳng biết nói hay làm gì lúc này.
- Ừ. Anh nghe mưa nên ra một chút, em cũng thích ngắm mưa?
Tiếng anh xen lẫn giữa tiếng mưa như nốt nhạc du dương trầm bổng khiến quanh cảnh thêm phần mỹ lệ vấn vương.
Thi San khe khẽ gật đầu rồi xin phép vào trong vì đã buồn ngủ. Giây phút cánh cửa bên này đóng lại, chàng trai vẫn còn ngẩn ngơ đứng ngắm mãi những hạt mưa không lời rơi rớt bên thềm, rót trọn khối tình vào trái tim thơ.
Tình yêu vốn dĩ là như vậy, chợt đến ào ào như mưa tuôn gió cuốn và trái tim không cần mất nhiều thời gian mới cảm nhận được.