Chương 24 - Tình Ca
Nhìn cô gái xuất hiện sau cánh cửa với áo sơ mi trắng không hề kiểu cách và quần tây xanh đen của học sinh cấp ba, đôi chân mày Thắng Vũ lại xô vào nhau.
Không biết mấy bộ đồ mẹ anh mua cho cô giấu đi chốn nào rồi mà cứ trung thành với mô đen này vậy kìa.
- Em thay bộ đồ khác đi, lấy đồ mà mẹ anh mua hôm qua ấy. – Anh dịu giọng cất lời.
- Vâng ạ.
Cô đáp và lập tức quay trở vào, ngoan ngoãn mặc như lời anh. Vốn dĩ cô cũng muốn khoác đồ đẹp và mới lên người nhưng lại ngại anh nghĩ rằng mình trau chuốt để quyến rũ anh này nọ thì khổ lắm.
Tuy đã cố bảo ban bản thân đừng nghĩ tùm lum, bậy bạ nhưng thật là khó, giờ anh mở lời ra lệnh, cô mới dám làm theo.
Năm phút sau, Thi San xuất hiện và Thắng Vũ gật đầu hài lòng. Anh biết cô không hề xấu xí, chỉ tại cô cứ thích hóa trang thành vịt thôi, lụa vấn cột cầu nhìn lâu cũng đẹp, huống chi cô đây đẹp sẵn, một nét đẹp mà chỉ lướt thoáng qua người ta khó lòng cảm nhận được, phải để ý từ từ rồi sẽ bị lún lầy trong nét duyên thầm không lối thoát ấy.
- Em lên ghế phụ ngồi đi. – Thắng Vũ thò đầu ra bảo ngay khi Thi San vừa toan mở cánh cửa phía sau.
- Dạ.
Tuy rằng không muốn nhưng Thi San vẫn phải vâng lời anh như con cún con. Trong thâm tâm cô đang hiện lên suy nghĩ của thiên thần lẫn ác quỷ.
Ác quỷ bảo cô hãy quay sang, mắng thẳng vào gương mặt thư sinh đẹp mã kia một tràng cho sướng miệng rồi ngẩng cao đầu mà bước ra khỏi chốn xa hoa đó.
Còn thiên thần thì khuyên cô hãy ngoan ngoãn nghe anh, tốt cả đôi đường, anh mà vui thì có có cơm ngon ăn, có áo mặc đẹp, còn được anh chở đi chơi.
Tuy xâu chuỗi lại những gì phe áo trắng nói thì mọi sự sẽ tốt vẹn toàn nhưng cô có cảm giác mình như con thú cưng vậy. Cô cũng từng mơ có người yêu thương quan tâm nhưng không phải là kiểu này đâu, bức bối chết đi được.
- Thắt dây an toàn đi em. – Thắng Vũ vừa quay đầu xe vừa nói.
Khổ thân cho Thi San, đó giờ cô đã cài cái dây an toàn này bao giờ đâu. Hôm bữa đi cùng bà Hoàng Mai, từ nhà ra chợ có một đoạn ngắn nên bà đâu có kêu cô đeo vào.
Thấy cô không kéo dây choàng qua mà tét đôi nó rồi chui vào giữa rồi ngồi im như thóc mà Thắng Vũ hết nhịn nổi, anh bất giác bật cười khanh khách, tay ôm lấy bụng, nước mắt thiếu điều muốn trào ra, sao anh quên mất cô là cây lúa chính hiệu chứ.
Anh càng cười thì Thi San càng thẹn, vốn cô không biết nhưng cảm giác cũng thấy sai sai rồi, sợi dây treo cô một bên, lỏng la lỏng lẻo, ví như xảy ra chuyện thì cũng nháo nhào, có bám vào đâu được.
Trông mặt cô gái bí xị, đỏ lừ, Thắng Vũ cố kiềm lại, chồm sang, tháo cô ra khỏi sợi dây rồi kéo qua, gài khóa cẩn thận.
Mái tóc đen nhánh bềnh bồng vương mùi hương thoảng thoảng dễ chịu của anh vô tình chạm nhẹ vào mũi và cằm khiến cô phải nín thở, cầu cho anh làm mau mau.
- Phải cài như thế này mới đúng, em hài hước thật.
Nói đến đó, Thắng Vũ lại cười. Anh đang tưởng tượng nếu ngày ngày, giờ giờ đều ở bên cô hẳn ruột gan anh cũng lộn tùng phèo vì cười mất.
Đối lập hoàn toàn với suy nghĩ của chàng nghệ sĩ, Thi San cho rằng nếu ở bên anh thường xuyên, cô sẽ đau tim hoặc ngạt thở mà chết mất.
Cả hai nhanh chóng rời khỏi biệt thự và tiến thẳng đến ngôi trường tiểu học được mượn làm điểm tập trung. Suốt quãng đường, Thi San chỉ dám thở nhẹ và mắt thì nhìn chằm chằm phía trước, không quay ngang cũng chẳng quay dọc.
Xe vừa đến cổng trường, cô đã trông thấy các tình nguyện viên đang tất bật chuyển những kiện hàng to từ trên chiếc xe tải xuống, đột nhiên, cô cũng háo hức theo.
Nhớ khi còn ở dưới quê, mỗi lần có đoàn từ thiện về phát gạo, phát dầu, mắm muối là cô mừng như đi hội, tranh thủ lên sớm để được lãnh đầu tiên. Cái cảm giác đó chỉ có ai nằm trong cảnh nghèo mới hiểu mà thôi.
- Đi thôi em.
Kèm theo câu nói là một hành động khiến Thi San bất ngờ vô cùng, anh thản nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô mà dẫn đi vào trong trước cặp mắt của bao nhiêu người.
Cô cũng không biết trước giờ, anh chưa lần nắm lấy tay ai mà xuất hiện ngay đám đông như vậy.
- Anh Thắng Vũ đến rồi, tụi em còn tưởng anh mệt vì mới ở nước ngoài về nên không tham gia chứ. – Một cô gái trẻ lên tiếng.
- Ừ. Anh thấy bản thân ổn nên tới phụ giúp mọi người. – Thắng Vũ cười hiền.
Cùng lúc này, mọi người đã chuyển xong hàng hóa xuống xe, đồng loạt chạy đến ngắm nhìn cô gái bên cạnh Thắng Vũ, dạn miệng hỏi han anh xem cô ấy là ai. Thế là, anh từ tốn bắt cầu cho mọi người làm quen lẫn nhau.
Dưới lời giới thiệu của anh, Thi San biến thành bạn của nghệ sĩ dương cầm vừa nổi tiếng khiến người bạn thân của Thắng Vũ vốn cùng tuổi với Thanh Phong là Tăng Thiện cũng khá bất ngờ. Đó giờ hắn chỉ biết anh có mỗi bạn thân nữ là Nhã Tiên mà thôi, còn cô gái đây chưa lần giáp mặt bao giờ.
- Ôi, Nhã Tiên cũng đến kìa. Cô ấy mới về hôm qua mà nhỉ?
Theo hướng tay của người chị trong đoàn, Thi San liền nhìn ra phía cổng. Hóa ra, cô gái ấy chính là thanh mai trúc mã của Thắng Vũ và là người mở màn cuộc thi tầm cỡ hôm trước ư. Nhìn ngoài đời thật trông Nhã Tiên còn đẹp hơn trên ti vi, không trang điểm đậm, nét thanh thuần thiếu nữ hiện rõ, bật lên giữa bao người.