Chương 21 - Tình Ca

Chiều đến, Thi San vừa nấu ăn xong thì bà Hoàng Mai về tới.

Mới đậu xe vào ga ra và chân vừa chạm đất, bà đã liên tục đưa tay vẫy vẫy, ra hiệu cho cô mau chóng lại gần mình.

Ban nãy, bà đã ghé một shop quần áo và mua cho cô mấy bộ quần áo, kiểu mang ở nhà làm việc được mà ra đường cũng lịch sự chán, còn thêm ba chiếc váy đơn giản theo cỡ chiếc váy mà bà đưa cô mặc hôm đón Thắng Vũ về và hai bộ quần jean, áo thun.

- Dạ, cô kêu cháu. – Thi San lễ phép cất lời.

- Vào nhà với cô, xem cô có gì cho cháu này.

Nói rồi, bà Hoàng Mai túm lấy bàn tay nhỏ nhắn, kéo bước theo mình. Ước mơ của bà từ xưa là có một cô con gái nhỏ để thấy quần áo, mũ nón hay giày dép nào đẹp đẹp là mua cho nó mặc, rồi khi lớn sẽ cùng nhau trang điểm, dạo phố, sắm sửa, cà phê.

Thế nhưng, bà chỉ có một mình Thắng Vũ, bây giờ vớ được Thi San, vừa hay có cơ hội thực hiện chút niềm vui xíu xiu của mình.

Lên đến phòng, bà lật đật lôi mớ quần áo, váy đầm ra và hối Thi San nhanh thử xem có vừa vặn không để mai còn đi đổi. Tuy chưa thể hiểu chuyện gì nhưng cô vẫn ngoan ngoãn làm như lời bà.

- Vừa y luôn, đẹp đó, cô tính mua giày cao gót cho cháu nữa mà không có người không mua được, hôm nào cô chở cháu đi ướm.

Vừa nói, bà Hoàng Mai vừa đẩy cô xoay tới xoay lui cho mình ngắm nghía. Bản thân Thi San chưa từng đặt chân lên giày cao gót và cũng không biết bà chủ định mua giày cao gót cho cô làm gì trong khi công việc của cô chỉ là quanh quẩn trong ngôi biệt thự này và ra chợ.

- Cô ơi, mấy cái này bao nhiêu tiền vậy ạ? - Thi San dè dặt lên tiếng hỏi.

- Cô mua cho cháu, yên tâm mặc nhé, không trừ vào lương đâu. Nghe Thắng Vũ khen cháu nấu ăn hợp khẩu vị nên nó ăn được nhiều cơm chút, cô rất vui, coi như thưởng cho cháu. Thôi, cháu đem đồ về phòng cất đi.

Vì bà đã nói đến mức này nên Thi San đành nghe theo. Vốn định hỏi để biết mai này lương lá khấu trừ ra sao cho rõ ràng, giờ bà chủ bảo cho nên cô mừng lắm.

Người mẹ này thật thương con trai, và từ đó thương lây qua người theo như bà nói là có công trong việc khiến anh ăn hơn khẩu phần từ đó giờ.

Đặt mấy túi đồ vào phòng xong, Thi San nhanh chóng trở xuống bếp và dọn bàn ăn. Đâu tầm mười phút sau thì bà Hoàng Mai cũng xuống tới, thấy Thắng Vũ vẫn chưa có mặt, bà liền bảo cô lên phòng gõ cửa gọi anh.

Đôi chân cô gái nhè nhẹ lên những bậc thang và dừng lại trước căn phòng cách vách. Chuyện giấc trưa anh xàng xàng chạm vào người mình lại ùa về khiến cô chẳng có dũng khi đưa tay lên. Là vì cô nhạy cảm, suy nghĩ tầm bậy tầm bạ hay là vì đàn ông con trai ai cũng thế, thấy con gái là thích này này kia kia nhỉ?

Cũng chẳng thế cứ đứng đồng mãi trong khi bà Hoàng Mai đang ngồi chờ dài cổ dưới kia nên Thi San cố hít một hơi thật sâu, chỉnh đốn cơ mặt về bình thường và mạnh dạn vươn tay.

Thế nhưng, cô còn chưa kịp gõ thì cửa đột ngột hé ra và Thắng Vũ xuất hiện. Mái tóc chẻ ngôi lãng tử của anh hãy còn ướt nước, rủ xuống gương mặt điển trai càng làm tăng thêm sức quyến rũ khiến cô bất giác sững sờ.

Con người mà, ai chẳng bị cái đẹp lay động bao giờ, còn là trong tình huống chưa kịp chuẩn bị, bất ngờ thế này.

Mãi đến khi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh lan sang tay mình, Thi San mới giật thót lên, rụt tay, lùi lại. Có cô mới biết rằng hiện giờ cô xấu hổ tới mức nào. Cái tay hư hỏng chẳng hiểu sao lại đưa ngay ngực anh, mà còn đơ ra hồi lâu không hạ xuống mới chết chứ.

- Cô nói em lên mời anh xuống ăn cơm. – Thi San cúi đầu, lí nhí cất lời.

- Ừ, anh cũng đang định xuống đây, mình đi thôi.

Dứt lời, Thắng Vũ cất bước, lướt qua nhẹ nhàng. Thi San cũng theo bóng lưng anh nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Tuy không rõ anh đang suy nghĩ gì nhưng cứ chủ động đừng gần sẽ tốt hơn.

- Mẹ.

Thắng Vũ khẽ gọi rồi kéo ghế ngồi đối diện, còn Thi San ngồi kế bà Hoàng Mai, cẩn thận xới cơm ra chén và đưa cho cả hai người.

- Cháu mời cô ăn cơm, em mời anh ăn cơm. – Cô dịu giọng.

- Ừ, cả nhà dùng đi.

Bà Hoàng Mai vui vẻ nói và mọi người bắt đầu động đũa. Ánh mắt Thi San vẫn như mọi khi, dán xuống mặt bàn, trên chén, trên dĩa, hoặc có cao hơn chút là nhìn thấy lưng chừng cánh tay của người đối diện.

- Còn tuần nữa là con vào học rồi nhỉ? Lại chỉ ăn mỗi buổi tối đúng không? – Bà Hoàng Mai đưa chén cho Thi San lấy thêm cơm, ánh mắt đánh sang đứa con trai, cất tiếng hỏi.

- Không ạ. Con sẽ về nhà, năm nay tín chỉ đăng ký ít hơn mọi năm vì sắp xong rồi ạ, con cũng hạn chế tham gia hoạt động bên ngoài. – Anh đáp.

Và vì câu trả lời vô tư ấy của anh mà Thi San rầu thúi ruột trong khi mẹ anh thì cười tươi như hoa.

Điều cô mong chờ đã không xảy ra dù chưa tới phút cuối, anh nói thế có nghĩa là cô phải ngồi chung bàn với mỗi mình anh thêm một năm, đợi anh ra trường, đi làm thì họa hoằn mới thoát được.

Cô không biết anh giảm tải tất cả hoạt động bên ngoài chỉ vì bản thân cảm thấy sức khỏe không đảm bảo, thành thử muốn nghỉ ngơi.

Cơ địa anh chẳng mấy tốt, lúc nhỏ thường xuyên ốm đau, mặt nổi cả gân xanh, lớn lên dần dần mới khá nhưng chẳng thể trâu tria như bạn bè đồng trang lứa, cũng may, anh rơi vào nhà giàu, nếu nhà nghèo thì tiêu mất.