Chương 20 - Tình Ca
Về tới cổng biệt thự, Thanh Phong nhanh chân bước xuống nhấn chuông rồi trở lên xe. Mấy phút sau thì có người xuất hiện.
Trông thấy cô giúp việc đứng bên cánh cổng đương mở rộng, bé gái mừng rỡ nhảy ngược nhảy xuôi.
- Con tu hú này thật là, có bao giờ thấy cậu mà nó mừng đâu chứ, toàn mừng người dưng.
Vừa nói, Thanh Phong vừa xách bịch quà Thắng Vũ tặng cho hai mẹ con thảy ngược ra phía sau. Thanh Trà chẳng để ý lời anh càm ràm vì đã quá quen thuộc, cô chỉ chăm chăm lúi húi mở quà ra xem, bé con cũng chồm sang mẹ, bi bô đòi phần.
Hai anh em rời khỏi xe thì bé gái cũng đưa tay vẫy vẫy cô giúp việc, miệng liên tục gọi tên. Thanh Trà đành bước vội về phía trước để thu ngắn đoạn đường.
- Thấy chị Ngọc Vy là nó mừng như bắt được vàng vậy.
Trao con mình qua tay Ngọc Vy xong, Thanh Trà nựng nhẹ vào má cô bé rồi xách quà tung tăng vô nhà.
Đôi mắt long lanh nhưng sâu thẳm luôn chứa đựng nỗi buồn tủi của Ngọc Vy lập tức dõi theo bóng lưng thanh mảnh ấy và dừng lại trên dáng áo trắng tinh của người đàn ông cũng đang hướng cửa chính mà tiến.
- Con ăn cơm chưa Mina? – Ngọc Vy âu yếm hỏi.
Cô bé khe khẽ gật đầu rồi úp mặt vào cổ cô, đòi ru ngủ.
Thanh Trà sinh con khi vừa mới bước chân vào cổng trường đại học, bảo lưu một năm lại tiếp tục cắp sách lên giảng đường, thế nên, việc chăm sóc Mina giao hết cho Ngọc Vy, chỉ khi tối đến, bé con mới ngủ cùng mẹ.
Bản thân Ngọc Vy cũng đã từng bồng bế con của chú thím nên khâu giữ trẻ con này cô có kinh nghiệm đầy mình, kéo theo đó là những lằn roi mỗi khi bất cẩn làm chúng ngã đau không bao giờ xóa nhòa trong ký ức.
Cô không biết có nên cám ơn chú thím hay chăng nữa, có lẽ nhờ họ mà giờ đây cô mới chăm chút cho Mina cẩn thận từng ly từng tí và được bé quý mến.
Đặt Mina lên nôi, Ngọc Vy nhẹ nhàng cất lời. Tiếng hát ru ngân lên một bài hát buồn mênh mang gợi tả hình ảnh của một cô gái quê sớm lấy chồng khi tuổi đời còn trẻ, ôm đứa con thơ đung đưa trên chiếc võng sau lũy tre làng.
Dỗ Mina ngủ xong, cô tranh thủ pha trà và mang lên cho Thanh Phong. Anh đi thì thôi chứ nếu ở nhà thì cứ hai giờ, anh lại có thói quen nhâm nhi tách trà cung đình nóng và chơi vài khúc nhạc.
- Ôi, một cây vĩ cầm. Anh à, sở thích của anh khiến người khác tốn tiền khi muốn tặng quà đấy.
Thanh Trà đưa tay ve vuốt trên chiếc violin vừa được anh cô tháo khỏi hộp đựng, khẽ cất tiếng.
Thanh Phong im lặng không đáp, nhẹ nhàng đưa cây vĩ cầm lên vai và kéo thử. Giai điệu nhẹ nhàng của bản nhạc Song From A Secret Garden từ đôi tay thon dài ngân lên, đưa tâm hồn cả hai cô gái tạm thời thoát ly khỏi chốn xô bồ phố thị để bay về cánh rừng mênh mông, tràn ngập cỏ cây, hoa lá hòa trong ánh mặt trời lấp lánh.
Cảm giác thư thái, bình yên đến lạ.
Sẽ không ngoa khi nói violin chính là nhạc cụ truyền thông cảm xúc nhanh nhất, hơn cả piano. Thông qua độc tấu, người nghệ sĩ có thể gởi trọn vẹn tâm tư, tình cảm trong mình đến với người nghe.
Bên mép cửa, Ngọc Vy mơ màng ngắm nhìn người đàn ông đang say sưa trên cây đàn quý tộc, thứ mà cô luôn cho rằng chỉ có thể thuộc về giới thượng lưu.
Khác với vẻ thư sinh điềm đạm mà thường ngày anh vẫn chưng ra trước mặt cô, những lúc chơi đàn, nơi anh toát lên vẻ lãng tử cùng phiêu du khó cưỡng.
Còn nhớ buổi đầu khi chứng kiến Thanh Phong thả hồn trên phím đàn dương cầm và dường như quên hết mọi thứ xung quanh, cô đã phải lòng anh từ thời khắc ấy. Dẫu đã nhiều lần nhủ thầm mình nên biết thân biết phận nhưng sao cô không thể bắt trái tim mình thôi hết mơ tưởng đến anh.
- Hay quá, anh à, nếu vừa rồi anh đi thi, chắc chắn anh sẽ rinh giải nhất của hạng mục violin đấy, tiếc quá, sao anh lại thế nhỉ? – Thanh Trà vỗ tay tán dương và trách móc liền ngay sau đó.
- Anh vốn là như thế mà, em không biết ư?
Nói rồi, Thanh Phong chậm rãi cho cây vĩ cầm vào hộp và cất cẩn thận, anh trân quý cây đàn một thì trân quý người tặng nó tới mười, tấm lòng của họ mới là thứ anh cần.
Anh đến với thứ âm nhạc hàn lâm cổ điển này không vì danh tiếng hay tiền bạc dồi dào, chỉ là vì anh đam mê, và đam mê ấy giúp anh có đủ tiền trang trải cuộc sống thường nhật là đủ, đâu cầu gì cho cao sang bởi với thân phận con trai giám đốc sở văn hóa, thể thao, du lịch thì anh cũng đã cao sang lắm rồi.
- A. Chị Ngọc Vy đem trà lên kìa, thôi, anh thưởng thức nhé, em xuống xem Mina một chút. – Thanh Trà cất lời khi thấy Ngọc Vy vừa bước vào.
- Trà của anh đây ạ.
Ngọc Vy dịu dàng cất tiếng, đặt tách trà nóng lên bàn và quay trở ra, gương mặt thoáng nét buồn rầu. Sống chung trong nhà đã lâu nhưng để có thể nói chuyện bình thường và lâu hơn vài câu với Thanh Phong là điều không thể.
Khác Thanh Trà có Mina, anh chẳng có vấn đề gì cần trao đổi với cô cả. Cuộc sống của anh từ việc làm đến giải trí đều xoay quanh âm nhạc, nhạc cụ, mà những điều ấy thì cô mù tịt, am hiểu đâu để bàn luận, hỏi han chứ.