Chương 19 - Tình Ca

Thanh Phong trò chuyện cùng Thắng Vũ đâu tầm hai mươi phút thì Thanh Trà gọi. Tuy chẳng cần ai nói với ai nhưng cả hai đều đồng loạt nhún vai lắc đầu bởi hiểu rõ mồn một cuộc hẹn dùng cơm đó.

- Sinh nhật tôi nhớ đến nhé, tầm một tháng nữa, báo trước rồi nhé, tới lúc ấy bảo bận là tôi giận luôn đấy. – Thanh Phong nháy mắt, cất lời và đứng dậy.

- Biết rồi, Nhã Tiên mới nhắc hôm trước, sinh nhật cậu mà cô ấy nhớ như in.

Thắng Vũ vừa đáp vừa theo chân tiễn bạn.

Nhã Tiên thân cùng Thắng Vũ và Thắng Vũ chơi thân với Thanh Phong, lại từng chung một mái nhà là Học viện Âm nhạc nên mọi người vẫn hay gọi họ là bộ ba mỗi khi có dịp sóng bước cùng nhau.

Xuống tới phòng khách, thấy Thi San đang ngồi trước sân, ôm chậu cây cắt tỉa bớt lá, cả hai chàng trai đều đứng lặng lại ngắm nhìn hết mấy giây.

Có chút gì xót xa bỗng dâng cao trong tim Thắng Vũ, ở góc độ này, anh cảm giác cô gái đó thật đơn côi, nhà gì mà neo người còn hơn nhà anh, chỉ còn mỗi cô trên cõi đời này.

Nghe tiếng ho nhẹ bên trong, Thi San vội vàng buông chiếc kéo trên tay, đứng dậy và chạy đến chiếc bàn đá trắng lấy chìa khóa bởi cô biết khách sắp về rồi.

Vốn dĩ rửa chén xong định lên phòng nằm chút cho thẳng lưng nhưng vì có Thanh Phong nên cô ra đây tỉa cây đợi sẵn bao giờ anh về thì mở cổng, sợ mất công, mất thời gian Thắng Vũ kêu mình.

Chiếc xe lăn bánh từ từ rời khỏi ga ra, đến gần cổng thì dừng lại, Thắng Vũ bước xuống, đóng sầm cửa và đưa tay làm hiệu vẫy chào tạm biệt.

Vị trí anh đứng sát cạnh ngay bên Thi San làm Thanh Phong thoáng chút ghanh tị mơ hồ, chàng giảng viên trông họ không có nét nào là giống chủ tớ, giống như đôi vợ chồng trẻ tiễn khách thì đúng hơn.

- Chào em Thi San, hẹn gặp lại em nhé, cám ơn em vì bữa cơm. – Thanh Phong hạ kính, ló đầu ra, mỉm cười nhìn cô gái.

- Vâng, em chào anh, nhưng cơm đó là của anh Thắng Vũ ạ. – Cô ái ngại đáp lời.

- Nhưng em đã nấu tất cả các món mà. Được rồi, anh đi đây, tạm biệt.

Gật đầu chào thêm lần nữa, Thanh Phong kéo kính, nhấn một ga, vượt qua ngưỡng cổng. Chẳng mấy chốc, chiếc ô tô có màu đen bóng ấy đã xa tít cuối đường.

Lúc này, Thi San mới chợt phát hiện ra mình đứng gần Thắng Vũ quá, gần tới độ tay áo sơ mi của anh chạm trúng da cô.

Vội vàng cất bước đến khóa cổng, cô cố tình mằn mò thật lâu, cốt để anh đi vào trước. Thế nhưng, kế hoạch bất thành, anh không những không vào mà còn sấn tới vì cứ ngỡ cô khóa không được.

Nhác thấy bàn tay mềm như vải ấy vươn tới, Thi San luống cuống rút chìa khóa ra, vừa hay, thoát được cái đụng chạm từ anh.

Trong lòng cô, con sóng lo sợ nổi lên cuồn cuộn, có lẽ nào cái vẻ bề ngoài thư sinh hòa nhã kia lại ẩn chứa một anh chàng dê xồm hay sao chứ? Cớ gì cô cứ cảm giác anh đang cố tình tiếp xúc thân mật cùng mình vậy kìa?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy sai quá sai, địa vị của anh, người đẹp gia thế ngoài kia đứng hàng dài chờ anh ngó tới, có đâu thiếu thốn mà đoái hoài tơ tưởng một cô gái quê mùa như cô, hẳn là cô nhạy cảm quá rồi.

- Em.. em đi tỉa cây tiếp đây ạ.

Cô lắp bắp cất lời và vụt chạy đến chậu cây cảnh bé xinh ban nãy trong khi bàn tay anh vẫn đang hụt hẫng giữa khoảng không.

Bản thân cô chẳng biết rằng chính vì cô như vậy, càng khơi gợi cảm xúc mãnh liệt trong lòng người thanh niên lần đầu biết yêu, anh thích cái bộ dạng bối rối đáng yêu này, thấy thật là cưng quá thể.

Vốn Thắng Vũ định tiến lại ghẹo Thi San thêm chút nữa nhưng thấy cô tội nghiệp nên thôi, anh ngắm bóng lưng nhỏ nhắn kia hồi lâu rồi rảo bước vào nhà. Ngày tháng còn dài, cô ở đây lâu, không cần thể hiện vội vã làm cô sợ hãi.

Khi chắc chắn người đã đi rồi, Thi San mới thở phào. Bất giác nhớ tới khoảnh khắc cùng Thanh Phong bận rộn trong bếp, khóe môi cô nhẹ nở một nụ cười, anh thế mà khen nức nở tay nghề nấu ăn non trẻ của mình.

Giây phút này, trên con đường trống trải buổi ban trưa, chiếc xe do Thanh Phong cầm lái lao vun vút, nhằm thẳng hướng nhà hàng Ngọc Hà. Gương mặt anh chàng giảng viên lộ rõ vẻ suy tư.

Từ xa, Thanh Phong đã thấy hai mẹ con Thanh Trà đứng nói chuyện cùng cô bạn gái dáng dấp nóng bỏng. Anh cho xe lượn tới sát bên và bấm còi, không hề hạ kính xuống chào hỏi mặc dù cô gái sexy kia vẫy tay vẫy chân liên tục.

- Thôi, mình về đây, lát anh ấy còn có việc nữa, tạm biệt cậu nhé, chào cô đi con.

Thanh Trà rối rít biện lý do, túm tay bé con lên lắc lay mấy cái chào cho có lệ rồi xách nó chui tọt vào hàng ghế sau vì cái miệng nhỏ chúm chím kia đang ngậm cục kẹo to đùng, khó mà mở ra bập bẹ.

- Anh thật là, chào hỏi một tiếng mà khó thế ư? Anh là phó trưởng phòng đối ngoại đấy. – Thanh Trà khoanh tay, cất cao giọng tỏ ý giận dỗi.

- Ừ, khó lắm. Cho em chừa cái tội đi vắt dây tơ hồng. – Thanh Phong thản nhiên trả lời.

- Thôi được rồi, em hứa với anh đây là lần cuối, sau này mặc kệ anh. Mẹ không nhờ em, em rảnh chắc.

Qua tấm gương chiếu hậu, Thanh Phong nhìn rõ đôi môi hờn dỗi của cô em gái đang cong cớn lên, hệt cái quai xách mà thầm bật cười trong lòng.

Ai cũng nói Thanh Trà có làn môi quyến rũ nhưng anh chẳng thấy con em mình quyến rũ chỗ nào, ngoại trừ lúc ở trường ra thì cứ thích đánh son đậm lét, lông mày lông mi kẻ đen thui thùi lùi.

Trước kia nó không như vậy, sinh con xong đột nhiên đổi phong cách, thêm phần cô giúp việc đang theo học khóa trang điểm nên sẵn đó mà nhờ cô ấy vẽ vời.