Chương 199 - Tình Ca
Sau những hoạt động âm nhạc giao lưu cùng người hâm mộ và biểu diễn bên nước bạn, cuối cùng, Thi San cũng về nước để tham gia chương trình âm nhạc gây quỹ từ thiện cho các trẻ em mồ côi.
Matthew bảo cách nhanh nhất để lấy lòng mọi người, tạo dựng hình ảnh dài lâu của một nghệ sĩ chính là nhân cách sống và tấm lòng nhân ái.
Tuy hoạt động này nằm trong kế hoạch gây dựng tên tuổi để kiếm tiền nhưng bản thân Thi San vẫn cảm thấy vô cùng ý nghĩa vì cô có thể đóng góp một chút tài năng, công sức cho quỹ thiện nguyện.
- A lô, ai vậy? – Tiếng Ngọc Vy vang lên thật khẽ, như có vẻ dè chừng.
- Là San đây.
- Thi.. Thi San. Ôi trời ơi, San còn biết mình có người bạn này sao? Đồ xấu xa.
Tuy không thể nhìn thấy nhưng Thi San biết Ngọc Vy đang khóc. Bản thân cô cũng xúc động ứa nước mắt vì lâu rồi mới được nghe tiếng cô bạn thân.
Dẫu Ngọc Vy và Thanh Phong đã mua vé để xem chương trình âm nhạc sẽ diễn ra vào tuần sau nhưng cô không ngờ Thi San lại về nước sớm như vậy.
- San xin lỗi, Vy khỏe không? – Thi San gạt nước mắt, mỉm cười và hỏi.
- Người ta lấy chồng và sắp sinh con luôn rồi.
- Lấy anh Thanh Phong sao?
- Không lẽ là lấy Thắng Vũ.
Nghe đến tên tình nhân một thời, trái tim Thi San đột nhiên đập mạnh. Cô chẳng dám hỏi Ngọc Vy về anh vì sợ rằng một khi biết anh đã có gia đình thì cô sẽ khóc tiếp.
Từ hôm nay cho đến ngày chương trình diễn ra, cô buộc phải giữ tâm trạng thật tốt và một vẻ ngoài thật lung linh.
- San đang ở đâu vậy? Vy nhớ San lắm. Mình gặp nhau được không? – Ngọc Vy nói giọng rất gấp, như thể sợ cô bạn lại ngắt liên lạc.
- Chờ San biểu diễn xong rồi mình gặp nha. San mới xuống máy bay, hơi mệt với lại còn phải dợt chương trình nữa.
- Được, vậy khi nào xong thì gọi Vy nha, San mà lẳng lặng đi nữa là Vy không nhìn mặt luôn cho coi.
Thi San bật cười trước lời đe dọa của cô bạn và nhanh chóng hứa hẹn. Cô đã đặt chân về đây, đồng nghĩa với việc chấp nhận đối diện hiện thực đau lòng thì sao phải trốn đi nữa chứ.
Có điều, cô vẫn cần thêm chút thời gian, ít nhất là khi chương trình kết thúc. Đến lúc đó, cho dẫu tiếc nuối, thương hận gì Thắng Vũ thì cô cũng có thể thoải mái mà khóc, khóc sưng mắt, mập mặt lên cũng chẳng vấn đề gì bởi lịch trình tiếp theo vẫn đang trống.
Sau khi dùng bữa trưa, Thi San rảo bước xuống quán cà phê trong khách sạn, gọi ly nước cam ra nhâm nhi.
Các cửa quán đều được làm bằng kính nên cô dễ dàng quan sát dòng xe cộ đang lưu thông trên đường. Gần ba năm, khoảng thời gian chẳng quá dài để thành phố có sự thay đổi rõ rệt nhưng cuộc sống của những người mà cô quen biết lại thay đổi rất nhiều.
- Chị Thi San.
Giọng nói khá quen thuộc cất lên khiến Thi San giật mình, vội chuyển tầm mắt. Cô ngạc nhiên khi thấy Nhã Tiên và một đứa bé trai đang đứng ngay cạnh mình.
Ban nãy, cô cũng có gọi điện cho Tăng Thiện để thông báo rằng mình đã quay lại nhưng chẳng ngờ hắn cho vợ hắn biết nhanh đến thế.
Cô cũng chỉ mới biết chuyện hắn kết hôn với Nhã Tiên và đã sinh con cách đây một tiếng đồng hồ.
- Tăng Thiện nói với cô sao? – Thi San khẽ mỉm cười, hỏi.
- Là em nghe lén ảnh nói chuyện điện thoại với chị rồi ép ảnh khai ra địa điểm.
Dứt lời, Nhã Tiên liền kéo đứa bé trai lên phía trước. Thi San nhận ra thằng bé này y hệt bản sao nhỏ của Tăng Thiện.
- Bin à, chào dì đi con.
Thằng bé ngoan ngoãn vòng tay, cúi đầu chào người dì mà nó chưa bao giờ nhìn thấy.
Thi San nhìn nó rồi nhìn lên Nhã Tiên. Có lẽ nào người em gái này đã biết thân thế của cô? Lẽ nào Triệu Kiến Đức không sợ tan vỡ gia đình mà nói ra sự thật rồi ư?
- Ba đã nói cho em biết tất cả rồi. Mẹ em cũng biết rồi. Bà rất thông cảm cho ba và thường xuyên bắt ba đưa về quê thắp hương, dọn cỏ cho mộ của mẹ chị.
Nhã Tiên đưa tay kéo chiếc ghế và ngồi xuống, bế con mình đặt lên chiếc ghế bên cạnh.
Cô bày tỏ bản thân vô cùng hối hận và áy náy về những hành động cùng lời nói năm xưa. Cô không biết bản thân đã tổn thương đến người chị chảy cùng dòng máu với mình khi mà những bi kịch trong đời mẹ con Thi San đều do ba cô mà ra.
- Chuyện qua lâu rồi, đừng nhắc lại nữa. Tôi cũng chẳng còn hận thù gì ai, chỉ muốn sống cuộc sống của mình mà thôi. – Thi San bình thản cất lời.
- Chị ơi, chị có còn yêu anh Thắng Vũ không?
Câu hỏi đột ngột khiến ly nước cam trên tay Thi San suýt rơi xuống sàn. Dẫu vết thương lòng chưa bao giờ phai phôi nhưng mỗi khi có người nhắc đến anh thì nó như bị khoét sâu thêm, vô cùng đau đớn.
Lẽ đương nhiên là cô yêu anh rồi, có lẽ thêm mười năm nữa cũng không chắc sẽ quên. Thế nhưng, điều này có ý nghĩa gì đâu nếu như anh đã cạn tình.
- Còn hay hết thì có ý nghĩa gì? Mọi thứ đã kết thúc từ hơn hai năm trước. – Thi San nắm chặt chiếc ly trong tay để giữ cho bản thân đừng run rẩy.
- Anh ấy yêu chị rất nhiều, cho dẫu anh ấy có làm gì tổn thương chị thì cũng bởi vì quá yêu chị. Anh ấy đang bị bệnh và chỉ có một mình.
Nói đến đó, Nhã Tiên òa khóc làm con trai cô cũng mếu máo theo.