Chương 198 - Tình Ca
Trong lúc Thi San nói thì ống kính của phóng viên tác nghiệp đã nhanh chóng lia xuống khu vực dưới sân khấu và gương mặt đẹp trai của Jacky cũng xuất hiện trên màn hình tivi.
Hình ảnh này khiến cho một khán giả đang xem trực tiếp chương trình ở đất nước xinh đẹp bên kia tức sôi máu.
Nhã Tiên mím môi, nghiến răng, tay nắm thật chặt như thể muốn đập vỡ tivi. Cô đang ghen giùm cho Thắng Vũ.
Sao cô chị cùng cha khác mẹ này lại chẳng giống cô tẹo nào vậy? Quá dễ thay lòng. Thắng Vũ cũng từng khiến cho cô đau khổ đến ngất đi ngất xuống mà cô nào ghét giận gì anh đâu.
- Ôi, em tức quá, cái gã Jacky đó có chỗ nào hơn anh Thắng Vũ chứ? Mặt mũi non choẹt. Anh ta là trái cây xanh hay gì vậy? Nhìn ngang nhìn dọc chẳng có chút nào nam tính cả.
Cô vỗ mạnh vào vai Tăng Thiện và cất tiếng chỉ trích người đàn ông đang cười toe toét trên màn hình.
Khổ thân cho Tăng Thiện, hắn cảm giác bẹ sườn mình cũng sắp nứt ra luôn rồi. Thế nhưng, đỉnh điểm của ác mộng vẫn chưa dừng lại khi tên của chàng nghệ sĩ kia được xướng lên ở giải cao nhất của hạng mục violin.
- Trời.. trời ơi, anh ta được quán quân. Trời ơi, làm sao mà chuyện này có thể xảy ra chứ?
Bàn tay Nhã Tiên đập mạnh xuống bàn và rồi cô phải gánh chịu hậu quả do chính mình gây ra.
- Ôi mẹ ơi, đau quá. – Cô vừa khóc vừa giũ bàn tay lia lịa rồi cắn luôn vào vai Tăng Thiện với mong muốn cơn đau sẽ theo răng mà truyền sang người hắn.
Thân là đàn ông nên cho dù đau đến độ trợn mắt há miệng thì Tăng Thiện vẫn cố không la lên tiếng nào.
Xem ra, nếu Thi San thật sự hẹn hò và kết hôn cùng Jacky thì ngày tháng sau này của hắn sẽ rất thảm hại mỗi khi cô vợ bất chợt nhìn thấy thông tin gì đó về gia đình của cặp đôi nghệ sĩ.
Lúc này, nơi miền quê hẻo lánh, Thắng Vũ cũng vừa tắt ti vi. Cuối cùng, cô gái anh yêu đã chạm tay vào ước mơ của cô ấy rồi.
Liếc nhìn đồng hồ đã gần mười hai giờ đêm nhưng anh lại chẳng buồn ngủ dù cả ngày chưa hề chợp mắt.
Sau khi uống phần thuốc dành cho buổi tối, anh dẩy cửa bước ra ngoài, ngửa mặt nhìn những ánh sao đêm hè lấp lánh, hít thở thứ hương thơm đồng nội thoang thoảng trong làn gió mong manh.
- Chúc mừng em, Thi San. Em đã làm rất tốt. Anh mừng cho em.
Như có thần giao cách cảm, ở phương trời bên kia, Thi San chợt cảm giác như có ai đó gọi tên mình. Cô quay quắt nhìn trong dòng người đông đúc đang di chuyển khỏi khán phòng.
Hơn hai năm trôi, cô chưa từng thôi một giây phút nhớ nhung anh, chưa lần quên đi giọng nói ấm áp, trầm buồn của anh và cũng chưa lần quên rằng bản thân mình vẫn rất yêu anh.
- Thi San à, chúng ta đi ăn mừng nhé, hai giải lớn đều bị anh và em ẵm cả rồi. – Jacky tiến lại gần cô và đề nghị.
- Em hơi mệt nên muốn về nhà nghỉ ngơi một chút. Cảm xúc của sự chiến thắng khiến em gần như hở van tim. – Cô khéo léo từ chối.
- Được, vậy ra xe đi, anh đưa em về. Cảm giác này anh cũng đang trải qua nên anh hiểu mà.
Cả hai cùng cười xòa rồi cất bước ra ngoài.
Thực ra, Thi San vẫn có thể đến nhà hàng dùng bữa cùng Jacky và anh trai của anh nhưng cô muốn có một khoảng lặng trong lúc này để nhớ về Thắng Vũ.
Khi cánh cửa phòng vừa mở, cô nhanh chóng bước vào, lấy chiếc áo sơ mi trắng của anh ôm vào lòng và thủ thỉ thông báo tin vui.
Hơn hai năm qua, cô chẳng liên lạc về quê nhà nên cũng chẳng biết anh đã kết hôn chưa, đã sinh con chưa.
Hai năm qua, chiếc áo này đã thay thế anh, cho cô hơi ấm mỗi khi đêm về dẫu hơi ấm ấy chỉ là do cô mộng tưởng, lừa mình.
- Anh à, em làm được rồi. Anh.. hôm nay anh có xem tivi không? Anh có thấy em không? Anh.. đã hết giận em chưa? Nếu bây giờ em xuất hiện trước mặt anh thì anh có xua đuổi em không?
Dẫu chỉ có một mình thì Thi San vẫn không dám khóc, chỉ nuốt ngược nước mắt vào trong vì cô biết ngày mai mình còn phải trả lời phỏng vấn.
Matthew đã nói rồi, một khi cô đạt giải, anh sẽ ngay lập tức quảng bá hình ảnh của cô trên các phương tiện truyền thông, bước đầu thực hiện kế hoạch kiếm tiền.
Khẽ thở dài, cô vươn tay lấy chiếc nhẫn cỏ đã khô đến quắt quéo đeo vào tay rồi cất bước ra ngoài ban công, trông xuống con đường ngập tràn sắc hè với những hàng cây xanh thẫm.
Nhìn đôi bồ câu trắng quấn quýt ghẹo đùa nhau rồi dìu nhau bay lên nền trời cao vợi, cô bất giác mỉm cười. Giá như cô có đôi cánh thì hay biết mấy, những lúc quá nhớ anh, cô sẽ lặng lẽ bay về thăm anh rồi lặng lẽ rời đi như chưa từng đến.
- Thắng Vũ, ước gì anh ở đây giờ này. Mùa hè nơi đây lãng mạn lắm. Em nhớ anh từng giây, anh biết không anh?
Thi San cứ đứng đó hồi lâu, mãi cho đến khi bóng chiều bảng lảng buông xuống hàng cây già cỗi và rơi vào ô cửa nhà thì cô mới quay trở vào, kiếm chút gì đó trong tủ lạnh lấp cho no bụng rồi tắm gội và leo lên giường, ôm chiếc áo của anh vào lòng, nhắm mắt.