Chương 200 - Tình Ca

Thi San chẳng mấy quan tâm tới câu nói đầu của Nhã Tiên mà chỉ chăm chăm vào câu cuối. Những ký ức về những cơn đau đầu, chóng mặt bất chợt của anh bỗng xuất hiện khiến ruột gan cô như bị lửa đốt.

- Cô nói anh ấy bị bệnh sao? Là bệnh gì?

- Anh ấy bị đa xơ cứng. Vì không muốn liên lụy chị nên mới đẩy chị ra khỏi đời mình. Chính chồng em là người biết rõ tất cả và đã đến đón chị vào cái đêm chị rời khỏi biệt thự theo lời nhờ vả của anh Thắng Vũ. Matthew đến tìm chị cũng là do anh Thắng Vũ sắp xếp và chịu tất cả các chi phí. – Nhã Tiên gấp gáp nói để Thi San có thể hiểu nhanh nhất.

Bàn tay Thi San run run đặt lại ly nước lên bàn. Mọi thứ xung quanh cô như đang quay cuồng vì cô có nằm mơ cũng không ngờ anh lại mắc căn bệnh ấy.

Cô có nằm mơ cũng không ngờ anh lại lo lắng vẹn toàn cho tương lai của mình, chấp nhận ôm lấy khổ đau mà tan biến khỏi cuộc sống của cô.

Nước mắt cô chảy dài trên gò má nhưng tiếng nấc nghẹn đắng nơi lồng ngực thì chẳng thể nào bật ra được.

Đầu anh đau, tay anh nhức, cơ thể anh dần suy nhược nhưng anh vẫn phải làm việc cả ngày lẫn đêm chỉ vì muốn mang tới cho cô một cuộc sống ấm no, sung túc, đưa cô chạm tay vào ước mơ để rồi khi chẳng thể chiến thắng số phận nghiệt ngã, anh đành nén lại nỗi đau mà buông tay.

- Chị đi đâu vậy? – Nhã Tiên vội nắm lấy tay Thi San khi thấy cô vụt đứng lên.

- Tôi đi tìm Thắng Vũ.

- Anh ấy không có ở thành phố. Anh ấy về quê sống rồi. Vì từ chối con gái bí thư thành phố để giữ trọn lòng chung thủy với chị mà anh ấy đã rút lui khỏi thương trường và nhượng lại công ty cho ba chúng ta.

Lời vừa dứt, Nhã Tiên vội vàng lấy giấy viết ra và ghi địa chỉ cho Thi San. Bởi vì gấp quá mà chữ cô trở nên nguệch ngoạc, sai tới sai lui. Phải mất một phút mới viết xong.

- Chị hỏi người làng thì ai cũng biết anh ấy đấy, nhà anh ấy trồng rất nhiều hoa hướng dương.

Đón lấy mảnh giấy từ tay Nhã Tiên, nước mắt Thi San lại thánh thót rơi. Cô chào cô em cùng cha khác mẹ rồi chạy thật nhanh về phía thang máy, lên thẳng phòng, thu dọn ít quần áo, đồ đạc rồi gọi taxi.

Thành phố buồn dần lùi về phía sau, chiếc taxi tiến ra cao tốc và tăng tốc phóng nhanh trên đường.

Thi San nôn nao nhìn ra mênh mông cảnh vật, tay cô đặt lên ngực để nhịp tim mình bớt loạn. Chàng nghệ sĩ của cô sao lại ngốc nghếch thế này? Đã chẳng giữ cô bên cạnh, chẳng cho cô làm vợ mà anh còn bày đặt giữ lòng chung thủy để làm gì chứ?

Khi chiếc ta xi lăn bánh qua cổng làng thì trời cũng đã chuyển về chiều. Ánh tím của hoàng hôn dần loang trên vùng quê thanh bình, yên ả như tình yêu da diết chẳng hề gợn sóng anh dành riêng cô.

Sau một hồi hỏi thăm và được dân làng chỉ đường thì Thi San cũng đến được ngôi nhà mà Thắng Vũ đã từng mơ ước cùng cô xây dựng trong tương lai.

Bước chân cô chầm chậm lướt qua những hàng hướng dương xanh thẫm trong gió chiều, tiến vào khoảng sân được quét tước rất sạch sẽ rồi dừng lại trước căn nhà bé xinh.

- Anh ấy đi đâu rồi nhỉ?

Cô nhìn xung quanh rồi ngồi xuống bậc thềm chờ đợi.

Vườn hoa hướng dương khá rộng nên khoảng cách từ nhà anh đến các nhà lân cận khá xa, thành thử cô quyết định chờ chứ chẳng đi hỏi nữa. Có lẽ anh đi đâu đó gần đây vì cô thấy chiếc ô tô vẫn còn trong mái hiên bên hông nhà.

Cùng lúc này, trên con đường mòn quen thuộc, Thắng Vũ đang chậm rãi đạp xe trở về sau giờ dạy đàn như mọi ngày. Từng vòng xe quay đều đưa anh về lại tổ ấm chỉ có mỗi mình anh.

- Cậu Thắng Vũ đi dạy về rồi đó hả? – Tiếng một người phụ nữ trong quán nước ven đường vang lên.

- Dạ. Cô cũng đang chuẩn bị về ạ? – Anh hỏi vì thấy bà ấy đang tất bật dọn bàn và ghế.

- Ừ, về chứ chiều rồi có ai uống nước đâu. À, hồi nãy có cô gái đến làng tìm cậu á, nhìn mặt lạ lắm, đẹp lắm. – Bà ta chạy ù ra gần anh và kể.

- Tìm cháu sao? Người đó có nói họ là ai không? – Anh lo lắng hỏi lại.

- Tôi không có hỏi tên mà tôi chỉ cho cô ấy đường tới nhà cậu luôn.

Trái tim Thắng Vũ đột nhiên đập loạn lên, anh vội nói lời chào tạm biệt người phụ nữ và phóng xe đi thật mau. Có lẽ nào là cô ấy không? Có lẽ nào là người con gái mà anh ngày mong đêm nhớ hay không?

Anh tự hỏi suốt dọc đường và khi chiếc xe vừa chạy vào khoảng sân trống thì câu trả lời cũng đã xuất hiện.

Như một giấc mơ không thật, cô gái nhỏ bé của anh đang ngồi trên bậc thềm, hướng ánh mắt to tròn nhìn về phía anh. Phải chớp mắt tận mấy lần thì anh mới dám tin đây là sự thật.

Ánh dương của anh đã trở về vào một chiều hè tắt nắng, cô vẫn như ngày nào, xinh đẹp và tỏa sáng, dáng cô vẫn gầy và quan trọng là đôi mắt long lanh ấy dường như vẫn chứa đựng bóng hình anh cùng những lời yêu thương chất chứa.