Chương 195 - Tình Ca

Tăng Thiện khẽ rút tay ra khỏi đầu Nhã Tiên rồi rón rén rời giường, đẩy cửa bước ra ngoài ban công và nhấn số gọi Thắng Vũ.

Chiều nay, khi nghe ba vợ thông báo chuyện quan trọng, tâm trạng hắn cũng chùng xuống. Hắn rất muốn biết lý do Thắng Vũ sang nhượng gia nghiệp là vì đâu. Rõ ràng, anh đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất mà.

Sau ba ngày suy nghĩ, Triệu Kiến Đức cũng đã đồng ý mua lại công ty Thắng Minh. Tuy ông rất giận Thắng Vũ vì đã đột ngột chia tay Thi San, khiến cô bỏ đi biệt xứ nhưng đây là việc đầu tư, có lợi nên ông chấp nhận.

Hơn nữa, những ngày đầu thành lập Thắng Minh là ông và Thắng Thiên chật vật lo toan, thật lòng, ông chẳng muốn nó rơi vào tay kẻ khác hoặc biến mất vĩnh viễn trên thương trường.

- Tôi nghe đây Tăng Thiện. – Tiếng chàng nghệ sĩ dịu dàng cất lên.

- Chuyện sang nhượng công ty là sao vậy?

- À, tôi muốn có thời gian nghỉ ngơi, dưỡng bệnh.

- Thắng Vũ à, chuyện cậu bệnh chỉ có mình tôi biết và đã giữ kín cho cậu trong hai năm qua. Nói đi, cậu gặp chuyện gì đúng không?

Giọng điệu đầy nỗi lắng lo của Tăng Thiện khiến Thắng Vũ phải nói cho hắn biết sự thật, rằng anh đã từ chối tình cảm của con gái bí thư và ông ấy đang nhằm vào Thắng Minh. Thay vì cố chống chọi để rồi thương tích toàn thân, anh chọn cách rút lui an toàn.

- Sao đời cậu lại gặp nhiều sóng gió như vậy chứ? – Tăng Thiện thở dài, than vắng.

- Chắc kiếp trước tôi sống ác nên kiếp này đền tội. Thôi nhé, tôi đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon.

Tiếng cười của Thắng Vũ chẳng làm tâm trạng Tăng Thiện khá hơn. Hắn đã từng rất ngưỡng mộ khi thấy anh có tất cả trong tay.

Nào ngờ, chỉ qua một thời gian ngắn ngủi mà thế sự đổi dời, anh mất gia đình, mất người yêu, gia sản cũng sắp rơi vào tay người khác và trong tương lai, anh chẳng thể linh hoạt khi đặt tay lên những phím đàn. Rốt cuộc anh còn lại gì ngoài thân xác rã rời, đau đớn kia.

Khoảnh khắc Tăng Thiện vừa quay người, toan trở lại giường ngủ thì hắn chết ngất khi thấy đôi mắt rưng rưng của vợ mình.

- Anh Thắng Vũ bị bệnh gì vậy? - Nhã Tiên cố nén xúc động, gặng hỏi.

- À, không có gì đâu, em..

- Đừng lừa em, bệnh gì mà giấu trong hai năm? Có phải việc chuyển nhượng liên quan đến bệnh tật của anh ấy không?

- Là.. đa xơ cứng. – Tăng Thiện nhìn vào mắt cô, đáp khẽ.

Đôi chân Nhã Tiên gần như mất thăng bằng, loạng choạng lùi vào sát vách. Khoảng thời gian đó chẳng phải là lúc ba cô rút cổ phần ư? Anh đã phải vừa chống chọi với căn bệnh, vừa phải lo lắng về tài chính của công ty. Nếu như cô đừng yêu anh thì ba cô có đâu đối xử với anh như vậy.

- Nhã Tiên, bình tĩnh lại em. – Tăng Thiện vội ôm lấy vợ vào lòng, ra sức trấn an.

Cô chẳng thể thốt nên lời, chỉ quờ quạng bấu chặt vào vai Tăng Thiện để giảm bớt nỗi thương tâm.

Tình cảm Nhã Tiên dành cho Thắng Vũ sâu đậm thế nào, Tăng Thiện hiểu rất rõ nên hắn biết tâm trạng hiện tại của cô.

Thời thơ ấu và thanh xuân của cô gắn liền với bóng hình Thắng Vũ thì làm sao không đau khi biết tình cảnh của anh lúc này.

Sợ Nhã Tiên bị gió đêm tạt trúng, Tăng Thiện liền cẩn thận bế cô vào trong, đặt xuống giường rồi từ từ nói rõ tất cả sự thật.

Khi biết Thắng Vũ chấp nhận mang tiếng phụ tình, tự tay đẩy Thi San ra khỏi đời anh để mưu cầu hạnh phúc, tương lai sáng lạn cho cô, Nhã Tiên bật khóc như mưa như gió.

Tình yêu của anh quá cao thượng, không vị kỷ. Rốt cuộc, anh phải cố gắng đến mức nào để nở nụ cười với mọi người xung quanh.

Mọi chuyện đã trượt theo đường rày và chẳng thể quay lại nên Nhã Tiên cũng chỉ còn biết khóc thương Thắng Vũ mà thôi.

Cô đến tìm anh vào một buổi chiều nhạt nắng với những cuộn mây đen vần vũ trên các tòa nhà cao tầng.

Đứng giữa khung cảnh này mới cảm nhận được nỗi cô đơn, sợ hãi khi chẳng có một bờ vai bên cạnh, cho dù là nữ hay nam.

Quán cà phê nằm trong con hẻm vắng chỉ có lác đác vài người khách. Có thêm Thắng Vũ và Nhã Tiên vào càng khiến quán nhỏ thêm đìu hiu, buồn bã vì cô cứ khóc mãi không thôi.

Dù cố dặn lòng kiềm nén nhưng khi vừa thấy anh thì cô chẳng điều khiển được tuyến lệ của mình.

- Đừng khóc nữa Nhã Tiên. Dù sao thì căn bệnh này cũng không khiến anh chết nhanh đâu, Tăng Thiện cũng nói rồi mà, rất nhiều người bị bệnh sẽ sống đến già và chết vì già yếu.

- Nhưng anh phải cô độc một mình. Ai sẽ chăm sóc anh đây? – Cô nói trong tiếng nấc.

- Đừng lo xa quá, anh vẫn có thể tự chăm sóc mình. Cùng lắm, sau này di chuyển khó khăn thì thuê người giúp việc.

Anh càng tỏ ra bình thản thì cô càng đau lòng. Đã hơn một lần, cô gặng hỏi chồng về tung tích của Thi San nhưng Tăng Thiện bảo rằng hắn không biết bởi việc sắp xếp đưa cô gái ấy sang nước ngoài là một tay Thắng Vũ lo liệu, hắn còn chẳng thấy mặt người thầy dạy đàn ấy trắng hay đen, méo hay tròn.

Rời khỏi quán cà phê, Nhã Tiên vác đôi mắt sưng húp, lái xe đến trường mẫu giáo đón con.

Cô sinh được đứa con trai giống hệt Tăng Thiện từ ngoại hình đến tính cách. Có đôi khi, cô cảm giác như mình đẻ mướn cho hắn vậy, nhìn từ đầu tới chân thằng bé chẳng có chỗ nào giống mẹ.